Thursday, January 31, 2008













Đi giữa chợ, nhớ nhàGửi Hoàng Định Nam

Sáng sớm đầu năm đi chợ Mỹ
Tần ngần đứng lại trước hàng rau
Chợ người sao lắm đồ ta nhỉ?
Riềng, nghệ, gừng, me, sắn, bí, bầu

Bỗng thấy có gì thân thiết lắm
Thoát ra từ thảo mộc vô tri
Có phải các ngươi từ vạn dặm
Vẫn hoài theo bước những người đi?

Gừng, nghệ vẫn còn nguyên dấu đất
Đất này có phải đất quê ta?
Hương cay càng gợi sầu xa xứ
Thấy đất thêm đau nỗi nhớ nhà

Bạn ta, có đứa về năm trước
Có thằng rồi cũng bước theo sau
Chỉ ta là kẻ vô tâm nhất
Cứ quẩn quanh đây đến bạc đầu

Tháng tận, năm cùng, Xuân, Tết đến
Xứ người nghe Tết ngậm ngùi thêm
Ba mươi tháng Chạp bày mâm cúng
Nhìn khói hương bay dạ ướt mềm

Mồng một, mồng hai, rồi mồng ba
Lại bày mâm cúng tiễn ông bà
Tổ tiên về lại trời Nam Việt
Chắc tội đàn con lạc đất cha

Đã hẹn với lòng không nhớ nữa
Nhưng rồi vẫn cứ nặng tình quê
Ba mươi năm lẻ nhòa sương khói
Không khéo rồi mai lỡ hẹn thề

Mua cốc cà phê ngồi tựa cửa
Nhìn ra, nắng đã xóa màn sương
Không khóc mà cay trong khóe mắt
Nhớ điên cuồng vạt nắng quê hương

Vũ Đình Trường

2/05















Ngùi ngậm chút tình xa

Nằm nghe mưa rớt ngoài hiên
Nghe hồn xao xát chút tình đã xa
Người đi mắt ứa lệ nhòa
Còn trong ta nỗi xót xa nghìn trùng
Sầu xưa chín rụng như sung
Tình xưa sóng vỗ nát cồn đời tôi
Bây giờ môi đã xa môi
Bây giờ thôi cũng đành thôi vẫy chào
Có gì để lại cho nhau
Mắt cay cay mắt, lòng đau đau lòng

Nằm đây mưa tạt vào song
Thấy đời như bóng ngựa hồng đã xa

Vũ Đình Trường
Sài gòn 1975





Mẹ,
mùa Xuân vẫn đợi




Ngày xưa con mê mãi
Theo đàn bướm bên sông
Quên vườn rau luống cải
Mẹ thơ thẩn trên đồng

Mẹ đau con chẳng biết
Mẹ ốm con không hay
Cuộc vui tàn, thấm mệt
Mẹ đã thành mây bay

Cả đời Mẹ gian truân
Luôn hôm sớm tảo tần
Đông qua rồi Hạ tới
Chẳng bắt kịp mùa Xuân

Nén hương buồn con thắp
Khói bay vào cô liêu
Nửa đời con mới hiểu
Lòng Mẹ già chắt chiu

Mẹ, mùa Xuân vẫn đợi
Mà mẹ giờ nơi đâu
Liễu buồn, chim biếng hót
Mưa Xuân rớt giọt sầu

Mẹ mất bảy năm rồi
Con thành trẻ mồ côi
Biết bao giờ nghe lại
Tiếng hát ngày trong nôi.

Vũ Đình Trường
9/2003
Mom,
Spring was still awaiting

In time past, I was infatuated
With pursuit of butterflies along the river
I forgot mustard greens beds in my kitchen garden
Mom was mazing in fields

Mom fell sick but I didn't know
Mom was ill but I hadn't kept informed
The spree was over, exhausting
Mom had already become flying clouds

Mom's whole existence was always perilous and
thrifty from every early morning to late evening
Winter passed, then Summer came
Never caught up with Spring

A grief-stricken josstick I incensed
Its smoke emanated into solitude
I had just understood, then, in my half-life
Old Mom's heart in eagerness

Mom, Spring was still awaiting
But where are you now, Mom?
Weeping willows grieved,
birds became lazy over twittering
Spring rain poured down to its sorrowful drops

Mom passed away seven years ago
I became a motherless guy
I didn't know when I can hear again
Lullaby words during my cradle days...

Nguyen Huu Ly
May 2004












Thương Về Miền Tây

Miền Tây ơi, ta nhớ người vô hạn
Nhớ con thuyền xuôi mái giữa dòng kinh
Nhớ cây đa tỏa bóng mát sân đình
Nhớ cầu khỉ nối hai bờ rạch vắng

Ta nhớ người như ngày mưa nhớ nắng
Theo thời gian cảnh cũ đã dần phai
Đời ngắn đi cho nỗi nhớ thêm dài
Nghe ai hát thương hoài câu vọng cổ

Nhớ gốc bần ven bờ sông xiêu đổ
Rễ kiên cường bám chặt đất phù sa
Nhớ cầu ao thấp thoáng bóng mẹ già
Ngồi cắm cúi vo nồi cơm gạo mới

Nhớ Hậu-giang vào những mùa nước nổi
Cá từng đoàn
loáng bạc cả dòng sông
Thuyền khẳm về cho buổi chợ thêm đông
Đêm trăng sáng vẳng câu hò thôn dã

Ta xa người chiều gió mưa tơi tả
Đã vì ai mà chối bỏ quê hương
Khi thấy mình đang đối diện trùng dương
Cũng là lúc hồn tan ngàn mảnh vụn

Ngoảnh mặt lại vời trông về cố quận
Như cố tìm dư ảnh một trời quê
Khắc vào tim câu nước hẹn non thề
Ngày nào đó ta sẽ về đất mẹ

Miền Tây ơi, qua bao mùa dâu bể
Còn ai đàn trên bến bắc Cần Thơ ?
Ta sẽ về nối lại mấy đường tơ
Xin đợi nhé!
Một ngày không xa lắm.

Vũ Đình Trường



Compassion Feelings For My Southern Vietnam’s Countryside

Oh, my Southern Vietnam’s Countryside! I miss you boundlessly
I miss the boat oaring down-stream amidst the canal flow
I long for the banyan-tree shading the village communal house courtyard
I remember the monkey bridge connecting two banks of the tranquil arroyo

I have a fond remembrance of you like the rainy day reminiscing about the sunshine
Time has gradually faded the old scenery
As my life becomes shorter, my nostalgia becomes more intense
Hearing someone’s singing, I always fall in love with the traditional folksong tunes

I remember the cork tree at the edge of the deteriorated river strand
Its root clings stubbornly to the alluvial soil
I remember the old mother’s shades appearing intermittently at the pond floor
She was sitting absorbedly in washing the new rice for cooking

I miss the Bassac river in high tide seasons
Shoal by shoal of fish give a silvery gloss to the entire river current
The overloading boat’s return makes the market day more overcrowded than usual
The moon-lit night resounds slightly the bucolic heave-ho

I kept away from you in a raging windy and rainy late-afternoon
By whom had I to deny my homeland?
I felt myself on the opposite side of successive oceans
Then my heart smashed into myriads of pieces

I turned round to try to look beyond eyeshot my old native land
It seemed that I attempted to seek for a few remnants of the former countryside images
To engrave on my mind the phrase “To plight one’s river, to plight one’s mountain” :
Someday I’ll be back to my motherland

Oh, my Southern Vietnam’s Countryside! Through so many whirligigs of time
Did anybody still play music on the Cantho’s ferry port?
I’ll be back home to resume my musical sounds
Please wait for one day! It will not take long.

English version by Nguyen Huu Ly
January 2007













Qua trường cũ của con
một chiều tháng Tám
cho con gái cưng quí của ba

Ngôi trường ấy con thôi không học nữa
Ba vẫn ngày hai buổi lái xe ngang
Tháng Tám chưa qua mà Hạ tưởng như tàn
Lá đã rụng trên vệ đường khô cháy

Đèn báo hiệu đã nhịp nhàng chớp nháy
Lối ra vào thấp thoáng bóng thầy cô
Trong hồn ba từng đợt sóng nhấp nhô
Xô kỷ niệm trôi qua vùng ký ức

Bảy năm học con mòn bao nhiêu bút
Quyển sách đời ba giở bấy nhiêu trang
Đường đến trường con không phượng vĩ hai hàng
Cũng chẳng thấy những tàn cây trứng cá

Trái trứng cá sao ngọt ngào chi lạ
Đã cùng ba đi trọn thuở hoa niên
Tuổi thơ ba trong lửa đạn triền miên
Có những lúc giặc về ngay trước cửa

Mừng cho con sinh ra trên đất hứa
Có nàng tiên và chú chuột Mickey
Có thiên đường trong thế giới Disney
Có “người nhện” (1)và lắm trò chơi lạ

Con lần đi vào những ngày nắng hạ
Ba phai dần tia sáng buổi bình minh
Mười mấy năm chan chứa biết bao tình
Con đốt ấm hồn ba ngàn ánh lửa

Ngôi trường ấy con thôi không đến nữa
Hoa crape myrtle nở rộ tiễn Hè đi
Những cụm hoa tím hường như một nỗi chia ly
Chẳng mấy chốc con sẽ thành người lớn

Ba vẫn nhớ ngày con còn đỏ hỏn
Mà bây giờ đã quá tuổi mười ba
Thời gian ơi xin chớ vội trôi qua
Cho ba thấy con vẫn còn trẻ mãi

Vũ Đình Trường
cuối tháng 8/2004

(1) "Spider Man"












Nghĩ đến ngày
ba phải xa con

Không lâu nữa con sẽ vào đại học
Sẽ xa nhà, xa tuổi nhỏ thơ ngây
Bỏ mẹ, ba với kỷ niệm giăng đầy
Với quạnh vắng chập chùng trên tháp tuổi

Ba sẽ đếm những chiều qua rất vội
Vội như đời trong bóng xế hoàng hôn
Ba sẽ đi trên những lối rêu mòn
Tìm dấu vết một thời xưa hạnh phúc

Ba sẽ nhặt trong tận cùng tâm thức
Từng mảnh đời xao xác nỗi buồn vui
Ba hân hoan những lúc thấy con cười
Mắt đen lánh con nhìn đời ngơ ngác

Mười mấy năm dòng đời trôi như thác
Bởi thương con ba vượt biết bao ghềnh
Vững tay chèo qua biển thẳm mông mênh
Mong được thấy thuyền con về bến mộng

Con gắng học, sách quằn lưng trĩu nặng
Từng đêm khuya leo lét ngọn đèn chong
Được điểm cao cho cha mẹ toại lòng
Đường học vấn cả chân trời rộng mở

Mai đi xa chắc con nhiều bỡ ngỡ
Như chim non giữa trời rộng bao la
Mười mấy năm trong tình mẹ nghĩa cha
Con quấn quít, không rời xa nửa bước

Không có con, nhà trống sau trống trước
Sẽ buồn tênh vì thiếu tiếng con cười
Mùa Xuân sang hoa lá cũng thôi tươi
Khi vắng bóng con ngồi sau cánh cửa

Ngày vui cũ biết tìm đâu thấy nữa
Sống trên đời ai níu được thời gian
Chỉ mong sao khi thở hết hơi tàn
Ba được thấy con nên người hữu dụng

Bao nhiêu năm con là niềm hy vọng
Là suối nguồn hạnh phúc của đời ba
Dẫu biết rằng con sắp sửa rời xa
Ba hãnh diện mừng con đi đúng hướng.

Vũ Đình Trường





Gửi chị 2
(Vọng Xuân Hành)



Tết này em vẫn còn xa xứ
Vó ngựa chưa mòn gót viễn phương
Nghe Xuân dìu dặt reo trong gió
Mà ngỡ quê xưa ở cuối đường
Ngày đi nắng sớm vờn trên tóc
Ngày về ? ... áo bạc nhuốm tà dương
Quê ta giờ chắc tưng bừng lắm
Người ngựa xôn xao khắp phố phường
Thược dược, mai đào khơi nỗi nhớ
Pháo hồng, dưa đỏ gợi niềm thương
Lăng Ông tấp nập người chiêm bái
Ai cũng cầu mong chuyện cát tường
Chị ơi xé hộ em tờ lịch
Và thắp giùm em mấy nén hương
Mười năm mẹ hóa thành mây khói
Ai biết lòng ai khúc đoạn trường
Cha về với đất từ lâu lắm
Mà bóng hình Người mãi vấn vương
Cúi đầu nguyện với hồn sông núi
Cho Việt Nam ta thoát bạo cường
Ngày mai trái đất xoay vòng mới
Xuân ấm cho đời thôi tuyết sương!

Vũ Đình Trường
Cuối năm Bính Tuất

Wednesday, January 30, 2008












Gửi chị

Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng (*)
Nửa vòng trái đất mờ non nước
Xin chị chớ chờ, chớ đợi trông

Ngày đi trong lứa tuổi đôi mươi
mà nay tóc đã kém xanh rồi
Nhớ buổi xuống thuyền mưa vuốt mặt
Trời thương, trời khóc đấy mà thôi!

Ấy thế mà qua mấy chục năm
Từ đêm thuyền đến cửa Long Toàn
Xa dòng sông Cửu, xa Ba Động
Đối diện trùng khơi, lệ chứa chan

Em cũng muốn về lắm chị ơi
Thân quen lắm kẻ đã đi rồi
Người hỏi em sao còn ái ngại
Em rằng: chưa phải lúc mà thôi

Bỏ làng, bỏ xóm, bỏ non sông
Bỏ mẹ, bỏ cha, bỏ vợ chồng
Nuốt hận lìa quê đi lánh nạn
Giặc còn, về có thẹn hay không?

Em cũng muốn về lắm chị ơi
Về xem cây cảnh có còn tươi
Quì trước tro tàn thân xác mẹ
Tìm lại mồ cha đã đổi dời

Tết này chưa chắc em về được(*)
nỗi nhớ niềm thương nói mấy vừa
Biết đâu qua thác ghềnh xuôi ngược
Thuyền em mai đỗ bến sông xưa?

Vũ Đình Trường
(2001)
(*) Thơ Nguyễn Bính





Cuối năm,
nhìn ảnh

nhà xưa




Bao năm ly biệt chưa về xứ
Nhìn ảnh nhà xưa nghe mắt cay
Hình mẹ u buồn trên góc tủ
Bàn thiên trước cửa khói hương bay
Mái tôn rỉ sét như màu máu
Đỏ quạch lòng em mối hận đầy
Tường rêu loang lổ màu dâu bể
Gạch vụn in hằn dấu đổi thay
Cây dâu sân trước còn đâu nữa
Cánh én vườn xưa đã lạc bầy
Trong ảnh chị như già trước tuổi
Đường gân kham khổ nổi trên tay
Chị sống âm thầm trong bóng tối
Đau thương trĩu nặng tấm thân gầy
Trôi giữa dòng đời bao biến đổi
Chị như ngày trước, chẳng hề thay
Thương chị giữ tròn câu hiếu đạo
Chắt chiu cùng mẹ tháng năm dài
Từ khi mẹ mất, nhà thêm vắng
Thân chị một mình, khó trở xoay
Nhìn ảnh nhà xưa buồn quá đỗi
Tường xiêu, mái vẹo đã bao ngày
Gia đình ta trước đâu nghèo thế
Nhà phố nhiều nơi mẹ dựng xây
Bao năm gian khó gầy cơ nghiệp
Một tháng Tư buồn bỗng trắng tay!
Chẳng biết vì đâu ta lại phải
Trả hoài món nợ chẳng hề vay?
Tết đến, Xuân về thêm xót tủi
Chị ơi, em quặn nỗi đau này.

Vũ Đình Trường