Friday, March 14, 2008
















Giỗ cha

lần thứ hai mươi lăm

Hăm lăm năm xưa nơi miền quê khổ
Cha lìa trần lặng lẽ một đêm khuya
Giờ xứ người con nhớ cha quạnh quẻ
Đời cha buồn hơn cả vạn ngày mưa

Nhớ cha xưa đạp xe lên dốc mỏi
Sáng tinh sương đưa con trẻ đến trường
Manh áo mỏng cha mặc hoài rất tội
Lưng cha còng nửa thế kỷ đau thương

Con vào lớp, cha lên xe đạp mãi
Dốc đời cao quằn quại tấm thân cha
Cha từ nhỏ đã giã từ quê nội
Sống nhọc nhằn nơi đất lạ trời xa

Rồi con lớn không thèm ba đưa nữa
con bảo rằng "mắc cở lắm ba ơi!"
Thà đi bộ chớ không thèm ba chở
Sợ có ba chúng bạn sẽ chê cười

Tuổi ấu thơ mấy ai không ngỗ nghịch
Giờ hối chăng thì đã muộn đi rồi
Nhớ cha hoài những ngày mưa rả rích
giọt mưa nào rơi mặn đắng trên môi

Biết bao giờ con về thăm xứ Quảng
Thăm Điện Bàn, Phong Thử buổi cha đi
Thăm Sơn Chà chiều mây trôi lảng đảng
mà ngỡ cha theo cánh gió quay về

Biết bao giờ con về thăm chốn cũ
Nơi chôn cha giờ chắc đổi thay nhiều
Cha chết đi ngày giặc chưa vào phố
nào thấy đâu đời loạn biết bao nhiêu

Thôi cầu cho cha vong hồn siêu thoát
Cõi bình yên cha ngẩng mặt tươi cười
cho cha quên đi những gì đen bạc
- Đời một lần và chỉ một lần thôi !

Vũ Đình Trường

Dunn Loring, 1994

Saturday, March 8, 2008
















Khóc Nguyễn Tất Nhiên


Thương anh tài cao mệnh yểu
Thương anh vùi dập bể dâu
Khóc anh lá vàng hoa héo
Khóc anh gió thảm mưa sầu


Người đi như vì sao rơi
Đêm nay trăng vỡ lưng trời
Còn đâu những tình thư cũ
"Trúc đào"... một tiếng than ôi!


Giờ anh chết nơi xứ lạ
Cõi này tình bạc như vôi
Cõi này trần ai sa ngã
Anh đành trốn bỏ cuộc chơi


Sau những năm dài di tản
Giờ anh đã về quê xưa
Dẫu rằng chết trong tủi hận
Vẫn hơn sống giữa lọc lừa


Khóc anh đôi dòng thơ ngông
Khóc anh đôi giọt lệ trong
Thuyền anh mai ra biển lớn
Chở tình về với núi sông

Vũ Đình Trường
(Khi nghe tin Nguyễn Tất Nhiên tự sát )

Thursday, March 6, 2008
















Nghe tin bạn về Việt Nam

Nghe mày mai mốt định về quê
Bảo phải đi kẻo lỡ hẹn thề
Ừ nhỉ ! quê nhà ai chẳng nhớ
Sao ta còn ở lại chưa đi?

Mày hỏi có gì nhắn gửi không
Sao nghe như muối xát trong lòng
Thân quen biết có còn như cũ
Ðã quá xa rồi thủa chạy rong

Nhà tao? Giặc cướp rồi, lâu lắm
Mẹ tao? Bà đã mất năm qua
Quê tao? Một màu tang thăm thẳm
Bạn tao? Trôi giạt mấy ta bà

Từ khi cách biệt một trùng dương
Số kiếp lưu vong lắm đoạn trường
Tao sống qua ngày mong có lúc
Ðổi đời về dựng lại quê hương

Biển sâu mỗi lúc một sâu thêm
Nghĩ thẹn câu chân cứng đá mềm
Lửa tắt, dầu khô, lòng cũng lạnh
Ðời mòn như mấy giọt mưa đêm

Ra biển trông về nẻo cố hương
Miên man sóng vỗ khúc căm hờn
Nhớ đêm rời bến lòng se thắt
Biển chở đời ta, chở nước non

Mười chín năm rồi ta bỏ đi
Tội ai ở lại khổ trăm bề
Làm sao quên được tình thâm cũ
Ðể kẻ bên trời mãi tái tê

Chúc mày về thỏa thích vui chơi
Gặp lại anh em kể chuyện đời
Rượu Mỹ rượu Tây cùng gái đẹp
Tha hồ sống lại tuổi đôi mươi

Chẳng biết tao cần nhắn gửi không?
Thôi xin mày chịu khó ra công
Mang qua nắm đất miền quê khổ
Ðể khách ly hương đỡ chạnh lòng

Vũ Ðình Trường
1997

Saturday, March 1, 2008















Ta và Trăng
tặng Hoàng Định Nam, tác giả "Ta và Gió"


Ngày ấy rời xa cõi vĩnh hằng
Tiễn ta đi chỉ một vầng trăng
Lá đào rơi rụng trên thềm ngọc
Lờ lững thuyền trôi vượt suối vàng

Lỡ bước sa chân lạc xuống trần
Chào đời nước mắt đã trào dâng
Đường về thăm thẳm muôn ngàn kiếp
Nẻo đến âm u những mộ phần

Từ đấy ta chìm giữa biển mê
Ham vui quên mất ánh trăng thề
Quên con đò ngộ qua bờ giác
Quên cả đường đi lẫn lối về

Bỗng một chiều kia dưới nắng tà
Ta ngồi ôn lại quãng đời qua
Về đâu trong bóng hoàng hôn ấy
Khi tóc pha sương, mắt đã nhòa

Rồi chắc cũng vầng trăng lẻ loi
Vầng trăng vàng lạnh giữa lưng trời
Đưa ta về với người thiên cổ
Đêm khóc âm thầm cánh nhạn rơi ...

Vũ Đình Trường
9/2002