Tuesday, November 25, 2008
















Nhớ những ngày Đức Phổ

Về Đức Phổ ngỡ ngàng chân lính mới
Phố chợ nghèo ven quốc lộ buồn thiu
Ta thoát chết sau những ngày Tiên Phước
Nên đến đây hồn nhẹ bước phiêu diêu

Người bạn Mỹ đã về bên kia biển
Giữa lưng đồi lô cốt vẫn nhìn ra
Trên xe Jeep súng hạ nòng trực xạ
Dưới chân đồi là làng mạc dân ta

Đêm nằm chốt mắt đỏ tròng mong đợi
Lũ hồ binh trong bóng tối ma hời
Tiếng chim kêu xoáy vào tim nhức nhối
Nón sắt buồn đè nặng xuống hai vai

Và cứ thế từng đêm qua rờn rợn
Ta nằm nghe gai ốc nổi trong hồn
Có lúc muốn lao mình ra khỏi tuyến
Bắn một tràng cho óc đỡ buồn nôn

Cấp trên bảo đây là vùng xôi đậu
Bạn như thù nên chẳng dám tin ai
Đi đâu cũng đàn bà và trẻ nít
Hỏi chồng đâu, chị chỉ khói hương bay

Có nhiều lúc trên đồi cao ngó xuống
Theo lối mòn quang gánh chị đi mau
ra nương rẫy hay vào bưng tiếp tế?
Thật đáng ngờ nhưng biết phải làm sao!

Đứa bé chết vì đạn ai bắn lạc
Khiêng xác em, làng xóm kéo ra đường
Họ nguyền rủa lính miền Nam tàn ác
Giết đồng bào và phản bội quê hương

Ta đã sống qua những ngày Đức Phổ
Rất lo âu và cũng rất yên lành
không thảm khốc như núi rừng Tiên Phước
nhưng đủ làm người thêm ghét chiến tranh

Giờ xa xứ bên này vòng trái đất
Lá thu rơi khơi kỷ niệm trong hồn
Nhớ quay quắt đôi giày sô bạc thếch
của đoạn đời cứ tưởng đã vùi chôn

Vũ Đình Trường
cuối thu 2008
(nhớ những ngày đóng ở Đức Phổ năm 1974)