Thursday, June 17, 2010


















Chiều cuối năm


Chiều cuối năm ngồi một mình giữa chợ
Uống ly cà phê đắng nghét giọt buồn
Chung quanh ta người xôn xao vội vã
Họ mong về với hạnh phúc con con

Góc quán vắng chỉ vài tên du mục
Ta ngồi nhìn bao quát cả nhân gian
Người thâu ngân loay hoay bên máy tính
hàng người dài sốt ruột đứng run chân

Bọn người đó đầy thất tình lục dục
Họ làm sao thanh thản được như ta!
Ta cứ ngồi chẳng ai buồn hối thúc
Vội đi đâu, xó chợ cũng như nhà.

Cơn mưa đá sáng nay còn thấm lạnh
Tuyết vẫn cao từng cụm núi ngoài kia
Đông năm nay không hiền như năm ngoái
Mùa chưa sang mà tuyết đã đầm đìa

Hãy qua đi một thập niên kinh động
Mười năm qua nhiều ách nước tai trời
Mười năm qua ta dập vùi biết mấy
Tim mạch teo dần, tưởng chết như chơi

Tàn thập niên ta bỗng thành du mục
Hai lăm năm nhìn lại: một số không
Cuối tháng mười một mình trong bệnh viện
Ngồi bâng quơ mơ những sớm mây hồng.

Chiều cuối năm một mình ta giữa chợ
Bỗng thấy mình hạnh phúc nhất nhân gian
Thú cô đơn dễ gì ai có được
Thì buồn chi cho lụn tấm thân tàn!

Dec 31, 2009















Hoài Niệm


Đêm nay con ngồi đàn bên di ảnh mẹ
Khúc nhạc buồn như số phận đời con
Ngọn đèn vàng leo lét giọt cô đơn
Bàn phím lạnh mơ hồ soi bóng lẻ

Đêm sâu lắng con thì thầm hát khẽ
Sợ làm ồn lối xóm ở tầng trên
Lời ru buồn mẹ hát thủa hoa niên
như chiếc lá theo dòng đời trôi mất

Giờ con ở đây, trong căn phòng rất chật
Phòng tắm, bàn ăn, giường ngủ sát bên
Đời như phím đàn, cái trắng, cái đen
Thành hóa bại, sang ra hèn, ai biết!

Tiếng đàn vọng trong hồn con tha thiết
Hòa tiếng mưa nhè nhẹ rớt hiên ngoài
Cung đàn này con gửi mẹ đêm nay
Lời tạ tội của thằng con lỡ vận

Mẹ ngồi đó, mắt vương sầu u ẩn
Bên tủ thờ bằng gỗ quý ngày xưa
Đời mẹ buồn như xóm vắng chiều mưa
Nuôi con trẻ ngày qua ngày tất bật

Con lớn lên bỏ mẹ già đi mất
nhánh sông hoang biền biệt chảy xa nguồn
mẹ vẫn ngồi trong nắng quái chiều hôm
mòn mỏi đợi một ngày con trở lại

Ngày mẹ mất con vẫn còn mê mải
Nghĩ giận mình sao quá đỗi vô tâm!
Giá ngày xưa con hát khúc tình thâm
Giờ có lẽ phím đàn con bớt lạnh

Đêm con đàn một mình trong cô quạnh
Hồn đong đưa theo tiếng nhặt lời khoan
Phím tơ chùng trong đêm vắng mênh mang
Gửi đến mẹ một cung đàn hoài niệm

Giữa tháng 6/2010