Friday, July 30, 2010







Mẹ Việt Nam
trong giông bão quê người


Mẹ ngồi một mình trong trại Fort Chaffee
Nơi mẹ đến ba mươi năm về trước
Buổi di tản mẹ xuống tàu lìa nước
Cắt ruột đau bỏ lại Việt Nam mình

Thời gian sau nối tiếp cuộc hành trình
Mẹ trôi giạt đến miền Nam nước Mỹ
Biloxi sau buổi đầu quạnh quẽ
Đã quen dần thành một chỗ dung thân

Ba mươi năm như một áng phù vân
Mẹ yên phận sống nốt đời còn lại
Mong một ngày bên kia bờ Đông-hải
Quê đổi đời, mẹ nhất định hồi hương

Ba mươi năm thêm một cuộc tang thương
Cơn bão dữ trong một ngày cuối Hạ (*)
Tràn về đây như trận đòn nghiệt ngã
Quất tả tơi trên thân xác triệu người

Đất hôm qua nay bỗng hóa trùng khơi
Căn nhà mẹ chỉ còn là gạch vụn
Căn nhà ấy bao tháng năm gầy dựng
Đã đong đầy ngàn kỷ niệm thân yêu

Ngay cả giáo đường cũng mái đổ tường xiêu
Tượng Thánh Chúa bập bềnh trên nước lũ
Phật đứng lặng dưới mịt trời mưa đổ
Thương chúng sinh trong nghiệp chướng tội tình

Trong đớn đau, trong gian khổ, nhục hình
Mẹ mừng thấy tình Việt Nam thắm thiết
Đàn con mẹ trên quê người đất khách
Kéo nhau về cùng góp một bàn tay

Trong khu chợ này, chị đó, em đây
Lòng rộng mở đón đoàn người chạy bão
Ly nước, chén cơm, manh quần, tấm áo
Kẻ góp tiền, người góp của, góp công

Tình Việt Nam hơ ấm lại bao lòng
Tim tị nạn thêm một lần rỉ máu
Nhưng máu hôm nay không do tay cường bạo
Của lũ người cùng bọc trứng Âu Cơ

Đời mẹ buồn từ tháng Tám năm-mươi-tư
Ba mươi tuổi, bỏ quê hương miền Bắc
Hương hoa sữa ven hồ Tây thơm ngát
Theo mẹ hiền vào tận đất miền Nam

Rồi đến ngày đen tối bảy-mươi-lăm
Mẹ không chỉ xa quê, mà bỏ nước
Hai mươi năm lại trắng tay như trước
Trắng cả lòng trong mối hận lưu vong

Tám mươi năm, mẹ trở lại số không
Bánh luân lạc cứ xoay vòng quái ác
Nhưng giờ đây trong buồn đau tan tác
Mẹ vẫn còn hơi ấm những bàn tay

Những gói mì, những tô cháo hôm nay
Sẽ ngọt mãi trong lòng người mai hậu
Vì dẫu thế nào…
Thì đây cũng là nơi đất lành chim đậu
Và ngàn đời chim hót giọng Việt Nam.

Vũ Đình Trường
(*) Bão Katrina





















Ngưỡng Vọng Anh Hùng

Ai cũng biết có sinh thì có tử
Tôi vẫn buồn khi nhận được tin ông
Đã lìa đời trong một sớm mùa đông
Trên đất khách lạnh căm hồn viễn xứ

Trung tướng Trưởng đã đi vào lịch sử
Vị tướng hùng của quân đội miền Nam
Hai mươi năm chống lại giặc Bắc xâm
Vững như đá trên ngút ngàn giông gió

Thành chưa mất, cấp trên đòi bỏ ngõ
Lệnh đã truyền, thuộc hạ phải tuân theo
Nuốt đau thương ông gắng giữ tay chèo
thi hành lệnh mà môi bầm máu ứa

Huế vẫn vững, người buộc ông mở cửa
Cho địch quân vào giết hại dân lành
Qua Thừa Thiên đến Đà Nẵng tan tành
Cả vùng Một rơi vào tay Cộng phỉ

Chí làm trai mộng tang bồng hồ thỉ
Ông tung hoành trên khắp nẻo quê hương
Núi ông Trinh(1) địch mất một công trường
Trận Hắc Dịch vang lừng trong chiến sử

Năm Mậu Thân giặc xua bầy thú dữ
Vào cổ thành rồi đến đất thần kinh
Ông vươn cao như bóng núi Ngự Bình
Giữ Huế đẹp trên dòng Hương soi bóng

Ông đã sống một cuộc đời đáng sống
Trong bùn lầy, thơm ngát đóa hoa sen
Người tham lam, ông mẫu mực thanh liêm
Người lui bước, ông vững lòng đi tới

Ai biết đâu có một ngày đen tối
Lãnh đạo tồi, tướng giỏi cũng đành thôi
Ông bó tay nhìn cuồng lũ cuốn trôi
Đời binh nghiệp bỗng chốc thành hoang phế

Ông tự biết gặp thế thời phải thế
Ông không hèn, không tự ý quay lưng
Người đẩy ông vào tận bước đường cùng
Phải nuốt hận lên tàu xa đất tổ

Xưa danh tướng, nay lưu đày cấm cố
Ông âm thầm ráng sống đợi ngày mai
Chờ quê hương ra khỏi bóng đêm dài
Cho ông được chết làm phân bón đất

Đau đớn thay mộng khải hồi chưa đạt
Ông mất đi trên đất khách quê người
Việt Nam còn xa cách mấy trùng khơi
Cờ chính nghĩa vẫn chưa vờn trong gió

Ông ra đi nhưng khí hùng còn đó
Dân miền Nam luôn nhớ mãi tên ông
Kẻ thành nhân không hẳn phải thành công
Dù bại tướng nhưng vẫn là danh tướng

Ngưỡng mộ ông với tâm hồn hướng thượng
Với niềm tin đất mẹ sẽ hồi sinh
Nén tâm hương xin gửi trọn tâm tình
của người lính miền Nam còn sống sót

Vũ Đình Trường
(đăng trên vài báo dưới bút hiệu Sài Giang)
(1) thuộc tỉnh Phước Tuy
(tưởng niệm Trung Tướng Ngô Quang Trưởng
đã từ trần ngày 22 tháng 1 năm 2007)


























Mất anh,
đời lỡ một cung đàn

Thành kính dâng lên anh linh ca nhạc sĩ Nhật Trường

Tiếng hát đó, nhưng người xưa đâu vắng
Nhật Trường ơi, sao anh vội ra đi
Xuân chưa tàn mà ngàn hoa héo rụng
Trời mây đen mờ mịt bóng a tì

Tôi yêu lắm dòng nhạc anh tha thướt
Những lời ca rung động biết bao người
Tên tuổi anh gắn liền cùng đất nước
Một kỳ tài trong thế kỷ hai mươi

Tiếng hát anh giữa sân trường phượng đỏ
Cho tôi mơ đêm gối súng tiền phương
Bỏ trường lớp tôi đi vào quân ngũ
Lời ca anh là khúc nhạc lên đường

Tiếng hát ấy theo tôi vào trận mạc
Qua núi rừng ngút khói, máu còn loang
Người lính trẻ trên đồi cao khẽ hát
Tiếng buồn rơi như máu lệ da vàng

Rừng Lá Thấp - Chuyện Tình Người Đan Áo
Tình Thiên Thu và Nguyễn Thị Mộng Thường
Người Ở Lại Charlie đêm Tuyết Trắng
Biển Mặn buồn chan chứa lệ thùy dương

Anh Không Chết Đâu Anh, anh vẫn sống
Vẫn bừng lên trong triệu trái tim hồng
Chiếc Áo Bà Ba, đường quê gió lộng
Nhạc anh đầy như biển mẹ mênh mông

Sáu mươi hai, nào đã già đâu nhỉ!
Mà sao anh đành đoạn dứt lời ca
Ai sẽ viết khúc nhạc tình dang dở
Đàn vắng anh, phím đổ lệ chan hòa

Tiếng hát ấy theo anh vào vạn cổ
Theo anh về trên cao ngất Trường Sơn
Rừng hoang vẫn bạt ngàn Hoa Trinh Nữ
Nở cho đời thơm mãi những môi hôn

Gọi tên anh, gọi tên người bất tử
Trần Thiện Thanh, tiếng hát vượt thời gian
Anh sống mãi trong lòng tôi mến mộ
Dòng nhạc xanh thơm cỏ nội hoa ngàn

Vũ Đình Trường
15 tháng 5 năm 2005
Chú thích: Những chữ hoa (hay nghiêng) là tựa bài (hoặc lời) nhạc của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh

Thursday, July 29, 2010




















Nỗi lòng kỹ nữ


Lạnh quá, trời ơi, tôi lạnh quá
Nỗi buồn như tuyết đã bao quanh
Tôi biết về đâu đêm buốt giá
Cô đơn như đá đã xây thành

Phố đã thưa dần, nhà kín cửa
Người hành khất ngủ dưới cầu sương
Nhà ai còn thức, đèn leo lét
Tỏa bóng đìu hiu xuống mặt đường

Cứ thế từng đêm, lại từng đêm
Đèn soi bóng lẻ, bước dài thêm
Nhìn quanh nào thấy người thân thích
Biết tỏ cùng ai lắm nỗi niềm

Đâu những tình nhân trong phút giây
Cho tôi hơi ấm một đêm nay
Kẻo mai nhụy rữa, hoa tàn úa
Hương phấn trôi theo giọt lệ đầy

Vũ Đình Trường
12/03


Nhạc: Lã Mộng Thường




Tuesday, July 27, 2010
















Nói chuyện một mình

quá khứ phù du như sương như khói
vương mãi trong ta buồn quẩn buồn quanh
‘bá nha tử kỳ’…giờ đi đâu hết
ta vẫn còn đây, thơ rượu một mình

ngồi xem ảnh những người trăm năm cũ
chén chú chén anh nhắc chuyện đời xưa
ta cũng nếm qua chút mùi binh lửa
nhưng chẳng ra chi… nhớ chỉ thêm thừa

tháng bảy chưa qua, mùa thu dần tới
Tội nghiệp đàn ve khóc ngất trên cành
hạ đỏ chín vàng lăn trên dốc mỏi
Ta sắp tan rồi hạnh phúc mong manh

cơn giông đến trên đầu mây đen nghịt
trời đang cao bỗng hạ xuống thật gần
máy vô tuyến bảo coi chừng trốt hốt
ta vẫn đi dù lòng rất phân vân

Bụng bảo dạ, nếu lỡ mà trốt hốt
chiếc xe này bay vút thẳng lên cao
rồi rơi xuống, ta và xe đều nát
chết là thôi, là hết chuyện thương đau

mưa xối xả, và mắt ta cay xé
một màn mưa dày đặc phủ bên ngoài
kính khép chặt nên lòng xe hâm hấp
thấy đường đi mỗi lúc một thêm dài

rồi mây tan, bão tàn, mưa cũng tạnh
tấm mền xông giông đã giật phăng đi
lá lao xao hôn trời xanh thơm mát
Ta hồn nhiên nghe gió hát thầm thì

Vũ Đình Trường
26/7/2010