Wednesday, May 27, 2015

Lời trần tình cho anh




Anh em mình sao quá đỗi vô duyên

Cùng huyết thống nhưng không cùng tư tưởng
Anh Dân Chủ, em Cộng Hòa, thật chướng
Em thấy gà, anh nói vịt, khổ thay

Anh ra đời hơn bảy chục năm nay

Em tuy nhỏ nhưng cũng ngoài sáu chục
Trong mắt anh, em vẫn là thằng út
Đã từng bị anh đánh đập te tua

Anh độc tài như thể ông vua

người ta sợ, anh tưởng người ta phục
em nhịn anh vì thâm tình cốt nhục
anh cứ tưởng mình cái rốn nhân gian

em khoái anh ở cái tính ngang tàng

nghèo chết bỏ nhưng chê tiền của giặc
ba mươi mấy năm một lòng son sắt
không về Việt Nam vì còn đó cờ hồng

em cũng theo anh, cá lội ngược dòng

có lúc nản, nhìn anh mà nung chí
ba mươi mấy năm, tưỏng cùng một ý
có ngờ đâu khá nhiều điểm khác nhau

cái khác lần này, vết cứa thật đau

ngang tàng thế sao để người khuynh đảo
giọt máu đào không thắng lời gian xảo
cân ruột rà không nặng quá tiền đô

em mong em đừng quá đỗi hồ đồ

không nghĩ kỹ để hiểu lầm anh cả
nợ ân tình ngày xưa em chưa trả
có lẽ nào em phản lại ý anh

nếu em không sai, thôi thế cũng đành

dòng nước ngược nay một mình em lội
nếu anh giận, cho thằng em tạ lỗi
lỗi của em? Không phản lại chính mình!

em sẽ không quên câu cốt nhục thâm tình

Dù mai mốt ta không cùng chiến tuyến

VĐT

27 tháng 5 năm 2015





















Ơn anh
Không có anh, em chẳng đến được nơi đây
Chẳng được sống yên lành trên đất Mỹ
Chẳng hiểu thế nào là nhân quyền, nhân vị
Chẳng biết thế nào là dân chủ, tự do

Không có anh, em chắc kiếp trâu bò
Cày chết bỏ trên nông trường cộng sản
Không thương tích thì cũng là toi mạng
Không tù đày ắt cũng đói meo

Không có anh, em chắc vẫn còn nghèo
Đời vẫn khổ vì mang cốt “"ngụy”"
Em chỉ được cái chuyên cần, tận tụy
Chứ ngoài ra dở ẹc cả trăm đường

Gia đình mình sao quá đỗi đau thương
Cha chết sớm, con mỗi người một ngả
Mất cơ nghiệp, mẹ già thêm tơi tả
Rồi chết đi trong nỗi hận không rời

Không có anh, em chắc đã tàn đời
Trong ngõ cụt của tháng ngày vô vọng
Đâu biết được biển vẫn xanh như mộng
Đất vẫn đầy nhựa sống của trời ban

Em giống anh, cái tính hơi gàn
Em bộc trực, và anh thì cố chấp
Đá lởm chởm, em tránh hoài vẫn vấp
Đau nhói lòng hai chữ đệ huynh

Em nợ ơn anh suốt cuộc đời mình
Nợ tình nghĩa  làm sao trả được
Anh em ta giờ đã già hơn trước
Biết rồi đây còn sống được bao lâu

Mỗi ngày qua em vẫn nguyện cầu
cho anh sống thọ hơn em nhiều tuổi.

vđt
Aug 5, 2015