Friday, February 22, 2008













tác giả ở hàng đứng, người thứ 4 từ bên phải


Chút tình cho Thủ Đức

Bỗng như còn
nghe thoáng chút dư âm
Vang vọng lại từ một thời rất cũ
Dòng kỷ niệm chảy về như thác lũ
Nhớ trường xưa,
ơi Thủ Đức mến thương

Nhớ đêm đen,
nhớ những sáng mờ sương
Hương dạ lý sân tiểu đoàn thoang thoảng
Một mùi hương chưa tàn theo năm tháng
Ôi Thủ Đức trường tôi!
Đã thăng trầm theo mệnh nước nổi trôi
Đã đào tạo biết bao chàng tuổi trẻ
Những trưa hè gió nhẹ
Những buổi sáng tơ mềm
Trung Nghĩa Đài sừng sững đứng uy nghiêm
Như thúc giục người đi làm lịch sử
Quên sao được đồi Tăng Nhơn Phú
Chiều cuối tuần trên đại lộ Bình Long
Khu tiếp tân vội vã chút tình nồng
Và những tối một mình đi gác tuyến
Khu Gia Binh có mắt nhìn lưu luyến
Của người em đang độ tuổi xuân thì
Đã bao lần dõi bước người đi
(Có lắm kẻ chẳng bao giờ trở lại)
Thủ Đức ơi,
lòng ta ghi nhớ mãi
Những bãi, sân, doanh trại, lớp, giường đôi
Vẫn chưa quên cầu Bến Nọc lẻ loi
Đường ra bãi máu đàn anh đã đổ
Nhớ mái tôn dấu đạn thù loang lổ
Giao thông hào, đêm dã chiến mồ hôi
Thủ Đức ơi,
trường mẹ mến yêu ơi
Quên sao được những ngày xưa ấm áp
Vũ đình trường tiếng chân đi rầm rập
Đoàn sinh viên vang khúc hát quân hành
Sống oai hùng trọn vẹn tuổi xuân xanh
Chí đã quyết đi vào nơi gió cát
“Cư An Tư Nguy!”
lời vàng ta ghi khắc
Trên cánh tay, trên phù hiệu huy hoàng
Khăn đỏ, khăn xanh,
Khăn tím, khăn vàng
Khóa trước khóa sau hàng hàng lớp lớp
Quên sao được cuối thời gian huấn nhục
Lễ gắn alpha trang trọng, chí tình
"Quì xuống Tân Khóa Sinh!"
Khi đứng dậy cầu vai vàng chói sáng
Quên sao được đêm cuối cùng thức trắng
Lòng nôn nao nghĩ đến buổi ra trường
"Quì xuống các ngươi!"
Tiếng hô to vang dội đến ngàn phương
Hồn tử sĩ đã về đây chứng kiến
Những đứa con trên đường ra trận tuyến
"Đứng dậy Tân Sĩ Quan!"
Lời hiệu triệu âm vang...
Trong hàng quân có kẻ lệ đôi hàng
Giọt nước mắt buồn vui ngày mãn khóa

Rời Thủ Đức bạn bè đi trăm ngả
Thằng Pháo Binh, đứa Thiết Giáp, Nhảy Dù
Thằng Sư Đoàn, thằng Biệt Động, Chi Khu
Bay tản lạc như chim non lìa tổ

Chua xót thay! Mộng đầu đời gảy đổ
miền Nam rơi, trường mẹ cũng tan hoang
Kỷ niệm xưa nay chép vội đôi hàng
Lòng vẫn ước có một ngày trở lại

Vũ Đình Trường

No comments: