Thursday, February 14, 2008




Hoàng

Nhất

Phương



(cảm tác từ "Gửi Chị 1,2" và Cuối năm,
nhìn ảnh nhà xưa" )






Chị Ơi!

Mây trắng thành xây vàng lá bay
Mẹ đi từ đó tháng như ngày
Vườn xưa chiều xuống cành non gãy
Chị lặng nhìn xa mắt lệ đầy

Trước cửa thềm hoang gió lắt lay
Cỏ đau thân úa héo hon gầy
Mái cong rêu phủ hoàng hôn thấy
Ngói vỡ trăng về sương khói vây

Chị của em xưa tóc như mây
Tình riêng cất giữ chẳng phơi bầy
Áo vương hoa nắng bình minh vẫy
Dịu dàng môi thắm má hây hây

Chị của em nay bỗng nghẹn ngào
Mẹ hiền hồn phách gửi trời cao
Thằng em khúc ruột đời giông bão
Gian khổ trầm thăng ở cõi nào!

Tấm ảnh nhà xưa ẩn ngàn sao
Em từ tỉnh mộng xót xa gào
Chị ơi! Đau quá lòng đau quá
Vay trả nào đây? Uất hận trào!

Nước mắt tuôn tràn ra biển đông
Thương cha nhớ mẹ nát tan lòng
Thương bao cay đắng oằn vai chị
Thương ngày quốc hận tháng Tư ghi

Chẳng biết vì đâu ta lại phải
Trả hoài món nợ chẳng hề vay?
Phiêu bồng đất khách sầu không vợi
Lòng em đứt ruột. Chị hiền ơi!

Tết đến xuân về thêm xót tủi
Đêm trường quạnh vắng có gì vui
Nhà xưa năm tháng niêm phong bụi
Thương chị hồn em khóc ngậm ngùi

10:34pm Thứ Hai ngày 21 tháng 01 năm 2008




















Tâm Sự

Năm tháng tàn xuân lại sang đông
Đời em ảo hóa kiếp phiêu bồng
Bi hoan sóng vỗ trùng dương động
Chị biết lòng em đã khóc ròng

Gối mỏi gót mòn thân đơn côi
Hoàng hôn tuyết phủ ngập chân đồi
Rét căm giá buốt sầu đau nối
Chị và quê cũ thật xa xôi

Bến vắng trăng soi khuất dặm ngàn
Tan đàn xẻ nghé tiếng ai than
Phải chăng lòng chị còn đau ráng
Cái đời lỡ vận của em mang

Hiu hắt tầng không mây lặng trôi
Lòng em sương khói phủ lâu rồi
Về không? Dấu hỏi hồn ghi vội
Thương chị xuân đời lặng lẽ rơi

Đành quên khuya sớm chị sang sông
Đành quên pháo nổ giữa xuân hồng
Đành quên thềm cũ nhà xưa trống
Đành quên di ảnh mẹ cha trông

Ôi! Gió đông buồn rơi chơi vơi
Ôi! Thương lòng chị đắng cay đời
Ôi! Mồ cha dấu vàng hương khói
Ôi! Di ảnh mẹ tàn trăng soi

Ngày mai em sẽ về xin hứa
Ngày mai chị gọi có em thưa
Ngày mai đau khổ không còn nữa
Cha mẹ hoàng tuyền vĩnh phúc đưa

8:30pm Chúa Nhật ngày 27 tháng 01 năm 2008



Vọng Xuân Hành


Mà ngỡ quê xưa ở cuối đường
Khi mùa xuân hát khúc chiêu dương
Giòng sông khói biếc vờn mây hướng
Em lặng nghe hồn khơi nhớ thương

Quê ta giờ chắc tưng bừng lắm
Trà sen thơm ngát quyện mùi hương
Trúc xanh mai trắng hồng hoa thắm
Thành phố cười vui trong ánh dương

Ai cũng cầu mong chuyện cát tường
Gia đình phước lộc thọ minh chương
Đầu xuân trẩy hội phương quang hướng
Thiền viện hồng chung niệm Phật đường

Ai biết lòng ai khúc đoạn trường
Phiêu bồng đất khách lệ sầu vương
Mẹ cha biệt mộng phiêu diêu tưởng
Chị lễ thay em trước tổ đường

Cúi đầu nguyện với hồn sông núi
Quốc thái dân an đất nước vui
Giang sơn tổ quốc rồng tiên hội
Tưng bừng hoan lạc quê hương… Ôi!

Hôm nao nhật nguyệt trùng hoan đợi
Em về cùng chị dạo xuân chơi.


9:05pm Chúa Nhật ngày 27 tháng 01 năm 2008

Hoàng Nhất Phương



Trong Trầm Tư Cô Đơn




TÔI hay thấy mình đắm chìm trong một nỗi buồn mênh mông, không thể nào phân tỏ. Những lúc như thế này, lòng thật đau ghê lắm. Nỗi đau vì phận người mong manh phiêu hốt. Nỗi đau vì cảnh hợp rồi tan, tan rồi hợp diễn trình trước mặt như giòng sông luôn phân chia ra nhiều nhánh, như từng con sóng qua phân luôn rình chờ cuốn trôi phù sa bất tận vào đáy sâu thẳm của trùng dương. Hình như gió sớm mai đã chắt chiu nguyên khí âm dương của trời và đất, thổi vào từng ngõ ngách nội tâm, khiến người ta không muốn nhớ cũng chẳng thể nào quên chuyện của cuộc đời.

Chuyện của cuộc đời nói đến thiên thu tưởng không bao giờ hết. Nhưng chỉ cần đọc trong một chữ Duyên thôi, cũng đủ biết ngọn nguồn. Khởi từ vô lượng kiếp, con người đã tạo sinh phận nghiệp. Từ đó, dẫu vòng luân hồi chuyển hồn sang bốn mùa, người ta vẫn không sao tránh khỏi chữ duyên của đời mình. Trong đạo Phật có chữ Duyên. Duyên được định nghĩa là tự sinh tự diệt. Phải có duyên người ta mới gặp nhau. Nhưng khi hết duyên rồi, dẫu đi chung đường cũng không mong sum họp. Phải chăng khi hiểu được điều này, người ta mới có thể chịu đựng được những lần trông vời bến cũ, nhớ bóng thuyền xưa không về!

Tôi đang đứng ở bến bờ nào của duyên phận, cho tự thân ảo hóa vào giòng đời miên trường trôi chảy, từ tiền thân sang hậu kiếp. Là thực tại trống vắng, đơn độc, chơi vơi. Hay là một ngày mai đầy tròn, hòa hợp, an bình...? Thật khó nhận ra câu trả lời, khi tôi hiểu rằng: Để có thể tìm gặp nhau, người ta phải bắt đầu từ vô lượng kiếp, người ta phải khởi đi từ cảnh giới ảo diệu phi thường của thân, tâm, ý. Trong cái không cũng là có của ý niệm sắc sắc không không, tôi nhìn thấy định mệnh của tôi gắn liền với một duyên phận có từ muôn năm trước, một duyên phận thủy chung được cấu thành từ cảnh hợp tan, tan hợp của đời người. Ai người trước đã qua...? Ai người sau đang sống...? Hay chỉ là hóa thân của tôi và người yêu tôi, để hoàn thành một nhân duyên đã có giữa đường xưa mây trắng...? Đi trong dòng sống hôm nay, tôi nhìn thấy tôi ở một cõi xa xôi nào đó đã từng buồn, từng vui, từng khóc, từng cười với duyên phận của chính mình. Tôi đang sống với thân thế bây giờ, bất ngờ trong trầm tư cô đơn, nghe được tiếng gọi của tình yêu vọng về từ ngàn xưa.

Tiếng gọi của tình yêu vọng về từ ngàn xưa, âm vang rất nhẹ trong sự chuyển dịch trầm lặng, vô hình của giòng nguyên khí hấp thụ tràn trề sinh lực của mặt trời ở muôn nơi. Chúng tôi bất ngờ nhận ra nhau, như cuộc sống không ngừng biến động, như hôm qua và hôm nay vẫn lẩn khuất lắm điều không trọn vẹn, để tôi thấy lòng thật chơi vơi, để tôi thấy lòng vẫn nặng mang cảm giác ngọt ngào, cay đắng của thiên duyên tiền kiếp. Tôi đối diện với tâm ý của người xưa đã cùng chung một tiếng lòng với tôi, như đối diện với dòng sông miên trường trôi chảy, lặng lẽ cuốn trôi mọi trầm tích ra cửa biển, để rồi lại gom góp tất cả trở về nguồn. Hệt như anh đang ngồi bên cạnh tôi. Hệt như chúng tôi đã lại gặp nhau, sau nhiều tiền thân mất dấu.

Chuyện như là hoang tưởng, khi tôi nhận ra người đã thật thân quen từ muôn năm cũ, qua tình ý được gửi gấm trong từng câu chữ của anh. Tôi như bị cuốn hút trong một vùng xoáy hỗn mang, ở đó anh là hiện thân của tình yêu vô biên, khởi từ âm vang bất tuyệt giữa núi rừng ngàn năm vang lời tự tình của lá hoa, của trăng sao, của thác suối, của muông thú...Tôi như thấy mình đang hóa thân trong đại mộng, để tiếng sáo chiều hôm cùng tiếng tơ lòng hòa quyện vào nhau, thoát thai thành cung đàn muôn điệu. Trong đó, có lời uyên ương ca khúc phượng cầu, không chỉ khiến lòng tôi say đắm, mà khiến cả đất trời cùng ngẩn ngơ. Tôi thấy tình yêu của chúng tôi bay lượn giữa không gian bao la bát ngát, giữa trùng trùng thăm thẳm của núi rừng tịch liêu.

Tôi ngỡ như chúng tôi đang ở bên nhau trong đêm trời huyền hoặc. Trăng thượng tuần vừa đủ sáng để lá cành xao động, để giòng nước rì rào tuôn chảy trong từng thạch động của rừng khuya thêm tịch liêu, thần bí. Tôi ngỡ mình đang trên đường tìm về ngàn xưa, nơi nhạc lòng năm cũ còn âm vang cung thương mười sáu khúc, lặng gieo tiếng tự tình bên chân cỏ. Bất ngờ anh đứng lên đi qua vòm lá thấp. Bóng anh mờ ảo, di động dưới ánh trăng, khiến tôi giật mình nhớ lại những hồi ức đã quán niệm được từ lâu. Trong suy tư thiền định, tôi hay bắt gặp hình ảnh một thiếu nữ ngồi bên mặt hồ tĩnh lặng, nhìn người yêu múa kiếm giữa trăng khuya. Chàng trai là ai tôi không bíết, nhưng cô gái là hóa thân của chính tôi. Bây giờ nhìn anh, tôi như nhìn thấy người trong cõi mộng. Mộng thực đôi bờ...Tôi không biết mình đang ở bờ hiện tại, hay đang đứng trên bến năm xưa...?

Như một giòng đời đã rất xa xôi, tôi lại thấy bóng tôi ảo hóa bên Động Đình hồ, nhìn người yêu ẩn hiện giữa vầng sáng dị thường của mùa trăng, múa kiếm mai hoa, hát bài quân tử ca hùng tráng. Rất lặng thầm, tôi nghe lòng đang hỏi: " Anh thân yêu, trong trầm tư cô đơn, anh có nghe tiếng tình yêu vọng về từ ngàn xưa...?"


Hoàng Nhất Phương

(Đã đăng trên Tuần Báo Trẻ, Dallas )

No comments: