Friday, March 1, 2013
















Khi nghĩ về
con yêu dấu của ba


Con yêu dấu của ba ơi!
Thấm thoắt mà con đã qua hết tuổi trăng tròn
Ba ngồi đọc những quyển sách viết về các trường đại học - những bức hình thật xinh, những dòng chữ thật đầy thôi thúc tương lai
Thôi thúc cho con, dĩ nhiên. Con đường con đi tới, ở đó, ngày mai
Ba choáng ngợp với những ngôn từ thật lạ, những chi  tiết thật ly kỳ.  FAFSA, ACT, SAT, OAT, MCAT...Những ngôn từ mà không bao lâu nữa con sẽ thấy không có gì là lạ cả.
Hai cha con ta đã qua một đoạn đường dài.
Con lớn nhanh như thổi... Ba vẫn còn nhớ con bằng hình ảnh của ngày xưa. Hình ảnh của thời lên năm lên ba con theo ba như hình với bóng. Quấn quít không rời.
Cha con mình đi rất nhiều nơi, từ park này đến park kia, từ hồ bơi này đến hồ bơi khác. Kể cả vào ChuckE.Cheese's, một nơi mà người ta cho rằng chỉ có ở đây con nít mới thật sự là con nít. Ba cũng chìa tay ra như con để được đóng dấu bằng mực vô hình.
Rồi thì ba ngồi đọc sách, con hồn nhiên tung tăng chạy nhảy và say mê với những trò chơi tuổi thơ.
Ba vẫn không quên những giọt nước mắt ngây thơ của con. Giọt nước mắt như pha lê vỡ rơi xuống hồn ba xốn xang biết bao trước những bức rc của con khi một đứa bé nào đó làm con giận dỗi.
Ba vẫn chưa quên nụ cười thơ ngây hồn nhiên của con... Nụ cười tươi hơn cả những đóa hoa xuân tươi mà một đời ba đã thấy. Nụ cười khi con thắng một game nào đó và mang đến cho ba hàng chục ticket để lãnh quà. Rồi ba lại mua thêm token cho con để con chơi tiếp. Cha con mình hạnh phúc quá, phải không?
Rồi con lớn dần... Để bắt đầu biết chơi những món đồ chơi đắt tiền mà đại đa số trẻ em trên toàn cầu chỉ nhìn thấy trong mơ. Gameboy, Ipod, Notebook. Những món mà ngay cả chính ba cũng chỉ thấy trong mơ!
Con nghe những dòng nhạc mà ba không bao giờ rung cảm được. Và ngược lại, ba vẫn cứ nghe những dòng nhạc mà con không bao giờ rung cảm được.
Chắc con cũng biết đó là những chiếc phao âm thanh đã đưa ba qua sóng cả của biển đời. Và ba cũng biết những gì con nghe cũng cần thiết như thán khí cho cây xanh, như hạt cho mầm, như hoa cho quả mà ba học được từ những bài biology của con.
Trong mắt  con đã bắt đầu có những mảnh trời riêng,  có những áng mây mà ba không làm sao xuyên qua nổi. Nhưng rồi ba tự biết đó chỉ là tiến trình tất yếu của kiếp con người.
Bởi lẽ ngày xưa ba cũng đã từng như thế... Buồn vui bất chợt và lo nghĩ mông lung.
Thời gian cứ thế mà qua. Đời trôi theo dòng. Con bây giờ đã lớn... Và ba hình như bắt đầu bước đến tuổi già.
Chỉ mới ngoài ngũ tuần mà ba đã bắt đầu quên trước quên sau.
Có những chuyện ba kể cho con nghe nhiều lần mà c ngỡ chưa bao giờ kể.
Dù sao thì con cũng vẫn còn đủ kiên nhẫn để ngồi nghe. Rồi sau đó con chỉ nói nhỏ rằng, ba ơi, chuyện này ba cứ nhắc đi nhắc lại hoài.
Lúc ấy ba mới nhớ ra là mình quên đi mất. Ừ nhỉ, đơn giản thế mà sao mình không nhớ!
Con yêu của ba ơi, có khi nào con thấy trong ba một gốc cây khô vươn cành gầy guộc trên cánh đồng đại hạn cố tìm dăm giọt sương mai?
Có khi nào con thấy trong ba một gã tù nhân giam hãm đời trong cũi-áo-cơm và hệ lụy cuộc đời?
Nhiều khi ba tự hỏi tại sao người ta cứ lo bò trắng răng, lo ngày không tối, lo đêm không sáng, lo tuyết không tan, lo lá không xanh, lo mưa không tạnh, lo nắng không lên?
Những lo âu không tiêu hóa nổi để rồi trở thành đá tảng nặng quằn không chỉ trên lưng họ mà còn trên lưng người khác. Nhưng sao người ta lại vẫn cứ lo!
Con yêu của ba ơi, đời ta cứ thế mà lặng lẽ trôi. Ba là đầm cạn, con là dòng sông mỗi lúc một xa nguồn.
Ngày lại ngày qua, thơ ấu của con đã bỏ đi xa. Con mặc nhiên chấp nhận, nhưng ba thì khác. Ba chạy theo bắt lại nhưng rồi chỉ thấy tay không.
Ba chạy theo đuổi bắt vì tuổi thơ của con là một trời kỷ niệm diệu kỳ mà ba đã sống trọn vẹn với nồng nàn hơi thở và ngây ngất nhịp tim.
Ba chạy theo đuổi bắt tuổi thơ con như đuổi bắt tuổi thơ của chính mình. Một tuổi thơ có hoa có bướm nhưng cũng nhiều bọ lắm sâu.
Rồi thời gian qua...
Từng năm học tưởng dài nhưng ngắn không thể tưởng!
Tháng 5. Rồi Memorial's Day. Rồi mùa Hạ đến. Những bãi biển miền Đông đầy ắp người và sóng bạc cũng reo vui niềm vui tái ngộ.
Rồi tháng 7 và lễ Độc Lập. Mùa hè như sắp sửa cáo chung!
Tháng 8 và những bụi hoa crape myrtle đua nhau bừng nở. Có hoa màu tím hường, có hoa màu đỏ như hoa phượng ngày xưa trong ký ức của ba.
Tháng 9 và lễ Labor's Day ập đến như tiếng thét hãi hùng của người tử tội.
Rồi cánh cửa hồ bơi khép lại. Bãi biển trơ lên cát vàng cô đơn quại quằn dưới từng lớp sóng khóc than.
Lũ còng thôi không còn ve vuốt gót chân người.
Một mùa hè nữa lại ra đi!
Để ba nhớ tuổi thơ con sẽ lặng lẽ trôi theo ngọn gió cuối hè, như tuổi thơ ba đã qua đi từ một thuở nào xa lắc.
Ngày mai con sẽ là sinh viên trong những ngôi trường đại học vô cùng thơ mộng trên một vùng đất được Trời ưu đãi. Con sẽ lớn lên trên quê hương chưa từng thấy chiến chinh, có chăng chỉ trên màn ảnh nhỏ, trên tro tàn của những cỏ cây, trên từng sát na của tia điện chớp.
Con sẽ thấy những gì ba chưa bao giờ thấy, sẽ biết những gì ba chưa bao giờ biết.
Con sẽ sống một cuộc đời rất khác với ba. Đầm ấm hơn, hạnh phúc hơn? Liệu rồi con có phải đối phó với vấn nạn tăng nhiệt toàn cầu, với nguy cơ diệt chủng của nhiều dân tộc, của thú rừng, cá biển?
Ba cầu mong cho điều đó không bao giờ xảy ra. Những gì ba chỉ thấy trong giấc mơ đẹp của ba, ba mong con có trong hiện thực.
Những gì mà suốt đời ba không bao giờ có được, ba mong con được tất cả.
Tại sao?
Tại vì con là giọt máu đầu tiên và cuối cùng còn luân chuyển trong tâm mạch đã và đang khô cạn của ba.
(2007)

No comments: