Friday, March 1, 2013
















Uất thi
( Chép lại để nhớ những ngày đi giữa trời giông bão trước 2009)

Bài 1

Đã lâu rồi ta không ngủ bên nhau
Chiếc giường rộng vẫn còn nguyên hai gối
Mảnh chăn đơn khóc một mình rất tội
Chiếc gối thừa lạc lõng giữa lòng đêm

Đã lâu rồi hai cửa kín như niêm
Tiếng thở nghẹn xoáy sâu vào bốn vách
Máu yêu thương cạn dần trong huyết mạch
Từng đêm dài bóng phủ kín hồn đơn

Ta loi ngoi trong ngôn ngữ roi đòn
Hồn kinh hoảng sau mấy lần suýt ngã
Người như cây rụng dần từng chiếc lá
Ngày lại ngày trong điếc óc đinh tai

Chiếc nhẫn gầy gông xích một đời trai
Vui một phút để ôm sầu vạn cổ
Hai mươi năm ta ly thân tại chỗ
Tiếng vợ chồng nghe đắng nghét bờ môi

Có nhiều khi ta muốn bỏ xa đời
Nhưng nghĩ lại tại sao mình phải chết?
Ta có chết chẳng ai thèm thương tiếc
Người sẽ mừng như mắt chẳng còn gai

Nhìn lại mình tuổi đã quá năm mươi
Mà số kiếp sao vẫn hoài bi đát
Thôi chỉ mong đến ngày ta nhắm mắt
Hồn sẽ yên vì chẳng nợ gì nhau...


Bài 2

Ba chẳng còn gì để lại cho con
Ngoài những dòng thơ ý tưởng hao mòn
Dăm đoạn văn xuôi vụng về ngôn ngữ
Ba viết nỗi buồn đá dựng sườn non

Ba chẳng còn gì để lại ngàn sau
Ngoài vạt mồ hôi loang áo bạc màu
Pha lệ buồn vui thấm vào mạch đất
Cho mảnh vườn con hoa bướm xôn xao

Ba chẳng còn chi để lại cho đời
Ngoài trái tim khô hồn xác tả tơi
Còn nợ áo cơm trả hoài không hết
Xin hẹn kiếp sau trả tiếp cho người

Ba chẳng còn chi để viết thơ tình
Năm tháng vật vờ tâm trí hoảng kinh

trời đất mang mang một vùng vô định
ba ngã âm thầm giữa cõi u minh


Bài 3

Tâm sự tôi...
Sống để bụng
Chết mang đi
Đời tôi rồi còn lại thứ chi chi
Những uẩn khúc của dòng sông khô héo
Buồn trên cây vắt vẻo
Chiếc võng oan khiên
Đưa tới đưa lui cũng chỉ muộn phiền
Rồi ném tôi vào cành tức giận
Đời của tên thất trận
Có gì vui không?
Vùng vẫy hoài mà vẫn dính cùm gông
Chạy đâu thoát quân tóc dài hung dữ !

Bài 4
Cảm tác khi nghe có người tự tử ở Metro

Chẳng biết vì sao ngươi bỏ đời
Lao vào xe điện chết như chơi
Chắc buồn đã chất cao  hơn núi
Khổ tận mà sao chẳng thấu trời

Nghe nói ngươi từ Trung Mỹ đến
Cũng phường di trú giống như ta
Ước mơ lập nghiệp giờ tan biến
Nhắm mắt hồn tan. Một sát na

Ta đứng nhìn nơi ngươi nhảy xuống
Thương người đã mất một đời trai
Xưa mơ áo gấm về thăm xóm
Giờ đây chỉ có cỗ quan tài!

Thôi thế cũng xong rồi một kiếp
Ngươi buồn. Ta cũng chẳng vui hơn
Nhưng phải tìm quên mà sống tiếp
Tội gì phải chết, có ai thương!


Bài 5

Hai mươi năm ta vẫn ở cùng nhau
Vẫn chồng vợ dù ly thân tại chỗ
Hai chúng ta vốn ít duyên nhiều nợ
Nên muộn phiền thành con số lập phương

Nàng không xem trần thế cõi vô thường
Nên độc đoán đến phủ phàng chua chát
Hương lửa lạnh cho tình phai nghĩa nhạt
Ngày nối ngày thăm thẳm một màn đêm

Ngày qua ngày hố cách biệt sâu thêm
Ta hời hợt, nàng trọng từng chi tiết
Nàng không giống như buổi đầu quen biết
Đứng co ro đợi bus một ngày Đông

Chắc tại ta không biết cách làm chồng
Thân đũa mốc chòi mâm son mới khổ
Nhắm mắt yêu không thấy màu giông tố
Cứ mơ ngày pháo cưới ngập đường hoa

Lấy nhau rồi hạnh phúc vút bay xa
Những hoa bướm thời hẹn hò tan mất
Nàng nhìn ta chỉ thấy toàn thương tật
Câu "vợ chồng tương kính"...quá là xưa!

Hiềm vì mây không đủ để thành mưa
Nên trái đất mãi cằn khô sỏi đá
Lệ ta rớt từng đêm dài vật vã
Hồn chập chờn lời khấn nguyện trầm kha

Biết con ta có hiểu được lòng cha
Cắn oan nghiệt trên môi bầm tươm máu
Nuốt cay đắng chèo thuyền qua giông bão
Chỉ mong sao con trẻ sớm nên người

Yêu làm chi cho thống hận một đời
Giản dị thế mà sao ta chẳng biết!


Bài 6

Đeo chiếc vòng oan nghiệt
Vào một lóng xương khô
Quĩ đời tôi cạn kiệt
Hồn xanh một nấm mồ

Tôi ăn đây, ở đây
Hai mươi mấy năm nay
Chủ nhà... nhưng nô bộc
Cong lưng làm... trắng tay

Chiều tôi về lặng lẽ
Nhìn bóng tối bao quanh
Ngày trôi qua quạnh quẽ
Tôi lá úa trên cành

Cá buồn bơi trong chậu
Tôi ngồi dưới góc hầm
Đèn mờ soi bóng lẻ
Cá và tôi lặng câm

Bảy năm rồi cá sống
trong chậu nước tù giam
bơi qua rồi bơi lại
sông dài đã biệt tăm

bao năm rồi tôi sống
như cá chậu chim lồng
thấy trời cao đất rộng
mà vây cánh cùm gông

ngựa buồn nằm nhơi cỏ
trong góc chuồng cô đơn
nhớ đồng xanh ngoài đó
nước mắt chảy căm hờn

ngựa bây giờ già khú
mắt đã mờ như sương
hơn nửa đời lam lũ
hai ngực gầy trơ xương

ngựa nhớ ngày thảo dã
tiếc một thời ruỗi dong
ngựa bây giờ tàn tạ
tấm thân già long đong

cá lặng lờ trong chậu
nhìn lớp kính chung quanh
làm sao mà thoát được
đời thôi thế cũng đành!


(2007)



No comments: