TIỄN ANH
Hai giọt máu của mẹ
Trôi qua Thái Bình Dương
Trôi đến miền Bắc Mỹ
Sống tiếp đoạn đời thường
Bao thăng trầm vinh nhục
Hơn bốn mươi bảy năm
Hai dòng sông uẩn khúc
Lặng chảy về xa xăm
Biết đi là biệt xứ
Là không hẹn ngày về
Mẹ ơi xin đừng trách
Các con lỡ hẹn thề
Tháng ngày trên đất Mỹ
Vun vút thoáng qua nhanh
Dẫu dòng chia hai nhánh
Vẫn thấp thoáng hình anh
Hôm nay trên cõi tạm
Một hòn máu đã khô
Một dòng sông đã cạn
Trên cánh đồng hư vô
Một dòng sông đứng lại
Nước quặn nỗi buồn loang
Thương dòng sông khô hạn
Mất dấu giữa đồng hoang
Đặt tay lên trán lạnh
Biết là anh đã đi
Ngậm ngùi câu tử biệt
Chua xót nỗi sinh ly
Hai giọt máu của mẹ
giờ còn một giọt thôi
Giọt máu còn ở lại
Thương giọt máu khô rồi
Cúi lạy anh một lạy
Đọc bài chú vãng sinh
Xin ơn Trên thương xót
tiếp dẫn một hồn linh
biết thế nào cũng đến
một ngày em tiễn anh
vđt 28 tháng 9 năm 2025
CỨ TƯỞNG NẰM MƠ
Đôi khi em cứ tưởng đang nằm mơ
Thấy anh trên giường bệnh với ống, dây chằng chịt
Anh mặc áo nhà thương, nằm im thin thít
thở khó khăn và ho cũng khó khăn
em vẫn hỏi có phải giấc mơ chăng?
đi thăm anh ở nhà thương Fairfax
tù bãi đậu xe đến phòng anh xa lắc
Đếm bước nguyện cầu anh sẽ vượt qua
đôi khi em nghĩ ngày anh đi vẫn hãy còn xa
anh vẫn bệnh như những lần bệnh trước
anh sẽ lướt như nhiều lần đã lướt
sẽ về nhà, ăn ngủ bình yên
cho đến khi thần chết sắp kề bên
em vẫn nghĩ Trời sẽ cho anh phép lạ
chưa đến phút em nói câu từ tạ
vững tin rồi phiền muộn sẽ qua đi
vẫn biết đời là sinh ký tử quy
em cứ tưởng đang trong cơn huyễn mộng
anh phải sống, nhất định anh phải sống
các con anh còn muốn gặp lại cha
anh bỏ các con rồi, anh bỏ thật xa
bỏ lúc sống và bỏ khi sắp chết
anh nhắm mắt rồi, thế thôi là hết
há hốc mồm, anh muốn nói gì chăng?
anh vào đời tròn trịa một vầng trăng
anh nằm xuống nửa vầng trăng chưa trọn
trang di chúc lạnh lùng như dao nhọn
không một hàng anh nhắc đến tên con
nước mắt mồ hôi bốn mươi bảy năm tròn
anh dành trọn cho người không cùng huyết thống
cắn chặt môi em nghĩ anh còn sống
sẽ một ngày ngó lại các con anh
giọt máu sinh ra anh bỏ sao đành
thú vật gần chết vẫn truyền con giọt sữa
anh đi rồi, thôi còn chi nói nữa
đời các con anh rồi cũng sẽ trôi qua
nỗi buồn nào rồi cũng sẽ phôi pha
cơn ác mộng đã trở thành sự thật
sáng thứ bảy em đưa anh về đất
tay vẫn cố sờ lên nắp áo quan
trong phút giây anh đã hóa tro than
hủ cốt cũng thuộc về tay kẻ lạ
ai rồi cũng đến một ngày tàn tạ
lắm người chết đi còn di hận cho đời
Hận...rồi sẽ tan như một giọt sương rơi
ráng quên hết cho lòng thêm thanh thản
vđt 11/13/2025 – cũng là ngày giỗ Mẹ
KHÓC ANH
Sống, tha hương luân lạc
Thác, hồn phách lênh đênh
Không Cha làm phép xác
Không Thầy đến tụng kinh
Tro cốt anh quạnh quẽ
Nơi giáo đường yên chưa
Di ảnh anh theo Mẹ
Về nương dưới mái chùa
Vì đâu ra nông nỗi
Ruột thịt hóa người dưng
Một bước chân lầm lỗi
Xa biền biệt núi rừng
Bệnh? thì anh vẫn bệnh
vẫn ra vào nhà thương
vẫn bao lần xuất viện
về sinh sống bình thường
Anh vẫn còn mở mắt
Còn nói được đôi câu
Sao bỗng dưng vụt tắt
Chìm vào giấc ngủ sâu?
anh còn yêu sự sống
vẫn cầu mong phục hồi
ai nỡ đành rút ống
ai đã giết anh tôi?
di cảo là sự chết
chỉ cách một đường tơ
chờ gì không chấm hết?
mạng anh đã đến giờ!
anh tan vào mây khói
người lặng lẽ quay lưng
bánh xe lăn rất vội
lạnh lùng và dửng dưng
Mang ảnh anh vào chùa
Ngậm ngùi chuyện được thua
xót xa câu còn mất
hiên chùa lấm tấm mưa
bốn mươi bảy năm ròng
đời chia hai nhánh sông
trôi hoài không hội tụ
cuốn hút vào mênh mông
Gió cuối thu lành lạnh
cuốn lá vàng tiễn đưa
thấy anh mờ nhân ảnh
lặng đứng dưới trời mưa
em trễ ngày cúng thất
biết anh có siêu sinh
vong hồn anh u uất
biết rồi có hiển linh
hiển linh xin phù hộ
hai con trẻ thiếu cha
giúp các con bớt khổ
cho đời thôi xót xa...
vđt 11/21/2025


No comments:
Post a Comment