Friday, March 1, 2013















Chuyện một loài chim

Chim bay về tổ lạnh
Đêm nộ cuồng bão giông
Gió quại quằn trên cánh
Mưa xối xả trong lòng

Tổ không còn ấm nữa
Chim cứ phải quay về
Chim non còn tựa cửa
Đời ơi...quá não nề!

Hai mươi lăm năm lẻ
Chim tha từng cọng rơm
Cả một thời son trẻ
Mơ tình trên môi thơm

Trái tình không chín nổi
Hạt yêu chẳng nẩy mầm
Môi thơm cao vời vợi
Mắt tình quá xa xăm

Tổ bây giờ lạnh cóng
Lạnh hơn tuyết cõi ngoài
Tan rồi bao ước vọng
Đá nát với vàng phai

Sẽ qua ngày giông bão
Chim quên niềm bi thương
Lao mình ra phía trước
Bỏ buồn lại sau lưng

Chim một mình, bay mãi
Giữa trời đất mênh mông
Ngàn mây là tổ ấm
Môi thơm giọt nắng hồng

Đoạn đời thừa sót lại
Sá gì chuyện được thua
Sải cánh nằm trên mộng
Ngủ giấc nồng say sưa...


(cuối 2008)



















Khi nghĩ về
con yêu dấu của ba


Con yêu dấu của ba ơi!
Thấm thoắt mà con đã qua hết tuổi trăng tròn
Ba ngồi đọc những quyển sách viết về các trường đại học - những bức hình thật xinh, những dòng chữ thật đầy thôi thúc tương lai
Thôi thúc cho con, dĩ nhiên. Con đường con đi tới, ở đó, ngày mai
Ba choáng ngợp với những ngôn từ thật lạ, những chi  tiết thật ly kỳ.  FAFSA, ACT, SAT, OAT, MCAT...Những ngôn từ mà không bao lâu nữa con sẽ thấy không có gì là lạ cả.
Hai cha con ta đã qua một đoạn đường dài.
Con lớn nhanh như thổi... Ba vẫn còn nhớ con bằng hình ảnh của ngày xưa. Hình ảnh của thời lên năm lên ba con theo ba như hình với bóng. Quấn quít không rời.
Cha con mình đi rất nhiều nơi, từ park này đến park kia, từ hồ bơi này đến hồ bơi khác. Kể cả vào ChuckE.Cheese's, một nơi mà người ta cho rằng chỉ có ở đây con nít mới thật sự là con nít. Ba cũng chìa tay ra như con để được đóng dấu bằng mực vô hình.
Rồi thì ba ngồi đọc sách, con hồn nhiên tung tăng chạy nhảy và say mê với những trò chơi tuổi thơ.
Ba vẫn không quên những giọt nước mắt ngây thơ của con. Giọt nước mắt như pha lê vỡ rơi xuống hồn ba xốn xang biết bao trước những bức rc của con khi một đứa bé nào đó làm con giận dỗi.
Ba vẫn chưa quên nụ cười thơ ngây hồn nhiên của con... Nụ cười tươi hơn cả những đóa hoa xuân tươi mà một đời ba đã thấy. Nụ cười khi con thắng một game nào đó và mang đến cho ba hàng chục ticket để lãnh quà. Rồi ba lại mua thêm token cho con để con chơi tiếp. Cha con mình hạnh phúc quá, phải không?
Rồi con lớn dần... Để bắt đầu biết chơi những món đồ chơi đắt tiền mà đại đa số trẻ em trên toàn cầu chỉ nhìn thấy trong mơ. Gameboy, Ipod, Notebook. Những món mà ngay cả chính ba cũng chỉ thấy trong mơ!
Con nghe những dòng nhạc mà ba không bao giờ rung cảm được. Và ngược lại, ba vẫn cứ nghe những dòng nhạc mà con không bao giờ rung cảm được.
Chắc con cũng biết đó là những chiếc phao âm thanh đã đưa ba qua sóng cả của biển đời. Và ba cũng biết những gì con nghe cũng cần thiết như thán khí cho cây xanh, như hạt cho mầm, như hoa cho quả mà ba học được từ những bài biology của con.
Trong mắt  con đã bắt đầu có những mảnh trời riêng,  có những áng mây mà ba không làm sao xuyên qua nổi. Nhưng rồi ba tự biết đó chỉ là tiến trình tất yếu của kiếp con người.
Bởi lẽ ngày xưa ba cũng đã từng như thế... Buồn vui bất chợt và lo nghĩ mông lung.
Thời gian cứ thế mà qua. Đời trôi theo dòng. Con bây giờ đã lớn... Và ba hình như bắt đầu bước đến tuổi già.
Chỉ mới ngoài ngũ tuần mà ba đã bắt đầu quên trước quên sau.
Có những chuyện ba kể cho con nghe nhiều lần mà c ngỡ chưa bao giờ kể.
Dù sao thì con cũng vẫn còn đủ kiên nhẫn để ngồi nghe. Rồi sau đó con chỉ nói nhỏ rằng, ba ơi, chuyện này ba cứ nhắc đi nhắc lại hoài.
Lúc ấy ba mới nhớ ra là mình quên đi mất. Ừ nhỉ, đơn giản thế mà sao mình không nhớ!
Con yêu của ba ơi, có khi nào con thấy trong ba một gốc cây khô vươn cành gầy guộc trên cánh đồng đại hạn cố tìm dăm giọt sương mai?
Có khi nào con thấy trong ba một gã tù nhân giam hãm đời trong cũi-áo-cơm và hệ lụy cuộc đời?
Nhiều khi ba tự hỏi tại sao người ta cứ lo bò trắng răng, lo ngày không tối, lo đêm không sáng, lo tuyết không tan, lo lá không xanh, lo mưa không tạnh, lo nắng không lên?
Những lo âu không tiêu hóa nổi để rồi trở thành đá tảng nặng quằn không chỉ trên lưng họ mà còn trên lưng người khác. Nhưng sao người ta lại vẫn cứ lo!
Con yêu của ba ơi, đời ta cứ thế mà lặng lẽ trôi. Ba là đầm cạn, con là dòng sông mỗi lúc một xa nguồn.
Ngày lại ngày qua, thơ ấu của con đã bỏ đi xa. Con mặc nhiên chấp nhận, nhưng ba thì khác. Ba chạy theo bắt lại nhưng rồi chỉ thấy tay không.
Ba chạy theo đuổi bắt vì tuổi thơ của con là một trời kỷ niệm diệu kỳ mà ba đã sống trọn vẹn với nồng nàn hơi thở và ngây ngất nhịp tim.
Ba chạy theo đuổi bắt tuổi thơ con như đuổi bắt tuổi thơ của chính mình. Một tuổi thơ có hoa có bướm nhưng cũng nhiều bọ lắm sâu.
Rồi thời gian qua...
Từng năm học tưởng dài nhưng ngắn không thể tưởng!
Tháng 5. Rồi Memorial's Day. Rồi mùa Hạ đến. Những bãi biển miền Đông đầy ắp người và sóng bạc cũng reo vui niềm vui tái ngộ.
Rồi tháng 7 và lễ Độc Lập. Mùa hè như sắp sửa cáo chung!
Tháng 8 và những bụi hoa crape myrtle đua nhau bừng nở. Có hoa màu tím hường, có hoa màu đỏ như hoa phượng ngày xưa trong ký ức của ba.
Tháng 9 và lễ Labor's Day ập đến như tiếng thét hãi hùng của người tử tội.
Rồi cánh cửa hồ bơi khép lại. Bãi biển trơ lên cát vàng cô đơn quại quằn dưới từng lớp sóng khóc than.
Lũ còng thôi không còn ve vuốt gót chân người.
Một mùa hè nữa lại ra đi!
Để ba nhớ tuổi thơ con sẽ lặng lẽ trôi theo ngọn gió cuối hè, như tuổi thơ ba đã qua đi từ một thuở nào xa lắc.
Ngày mai con sẽ là sinh viên trong những ngôi trường đại học vô cùng thơ mộng trên một vùng đất được Trời ưu đãi. Con sẽ lớn lên trên quê hương chưa từng thấy chiến chinh, có chăng chỉ trên màn ảnh nhỏ, trên tro tàn của những cỏ cây, trên từng sát na của tia điện chớp.
Con sẽ thấy những gì ba chưa bao giờ thấy, sẽ biết những gì ba chưa bao giờ biết.
Con sẽ sống một cuộc đời rất khác với ba. Đầm ấm hơn, hạnh phúc hơn? Liệu rồi con có phải đối phó với vấn nạn tăng nhiệt toàn cầu, với nguy cơ diệt chủng của nhiều dân tộc, của thú rừng, cá biển?
Ba cầu mong cho điều đó không bao giờ xảy ra. Những gì ba chỉ thấy trong giấc mơ đẹp của ba, ba mong con có trong hiện thực.
Những gì mà suốt đời ba không bao giờ có được, ba mong con được tất cả.
Tại sao?
Tại vì con là giọt máu đầu tiên và cuối cùng còn luân chuyển trong tâm mạch đã và đang khô cạn của ba.
(2007)





















Thất nghiệp

Ta thất nghiệp hề, ta thất nghiệp
Tin trên đưa xuống, hãng tiêu đời
Hung tín nổ ngang đầu tựa sét
Ta như chết điếng nửa thân người

Cái hãng ta làm hơn chín năm
Bỗng dưng ngã xuống chết âm thầm
Hãng ơi, tội nghiệp mày quá đỗi
Vì đâu ra cớ sự thương tâm?

Nơi này ta đến chín năm qua
Phòng kia góc nọ đã như nhà
Ngày ngày quay quắt bên dòng điện
Thành một đoạn đời quá thiết tha

Chín năm ta làm việc kiên trì
Vật lộn cùng gỗ đá vô tri
Ngay cả nhiễu âm và khói, bụi
Cũng hóa thân quen đến dị kỳ

Giờ đây vất hết, quăng đi hết
Là hết oan khiên, hết tội tình
Nhưng sao ta vẫn buồn da diết
Bàng hoàng như trong cuộc tử sinh?

Đời vẫn trôi, trôi mãi như sông
Nhân sinh chiếc lá cuốn theo dòng
Ta đã hai lần qua cõi chết
Sá gì mất job, nhẹ như lông

Ừ ta mất job, ta mất job
Thôi thì tìm việc thử xem sao?
Giở trang rao vặt lòng hồi hộp
Job đâu không thấy, chỉ thêm sầu!


(cuối tháng 6/2001)
















Uất thi
( Chép lại để nhớ những ngày đi giữa trời giông bão trước 2009)

Bài 1

Đã lâu rồi ta không ngủ bên nhau
Chiếc giường rộng vẫn còn nguyên hai gối
Mảnh chăn đơn khóc một mình rất tội
Chiếc gối thừa lạc lõng giữa lòng đêm

Đã lâu rồi hai cửa kín như niêm
Tiếng thở nghẹn xoáy sâu vào bốn vách
Máu yêu thương cạn dần trong huyết mạch
Từng đêm dài bóng phủ kín hồn đơn

Ta loi ngoi trong ngôn ngữ roi đòn
Hồn kinh hoảng sau mấy lần suýt ngã
Người như cây rụng dần từng chiếc lá
Ngày lại ngày trong điếc óc đinh tai

Chiếc nhẫn gầy gông xích một đời trai
Vui một phút để ôm sầu vạn cổ
Hai mươi năm ta ly thân tại chỗ
Tiếng vợ chồng nghe đắng nghét bờ môi

Có nhiều khi ta muốn bỏ xa đời
Nhưng nghĩ lại tại sao mình phải chết?
Ta có chết chẳng ai thèm thương tiếc
Người sẽ mừng như mắt chẳng còn gai

Nhìn lại mình tuổi đã quá năm mươi
Mà số kiếp sao vẫn hoài bi đát
Thôi chỉ mong đến ngày ta nhắm mắt
Hồn sẽ yên vì chẳng nợ gì nhau...


Bài 2

Ba chẳng còn gì để lại cho con
Ngoài những dòng thơ ý tưởng hao mòn
Dăm đoạn văn xuôi vụng về ngôn ngữ
Ba viết nỗi buồn đá dựng sườn non

Ba chẳng còn gì để lại ngàn sau
Ngoài vạt mồ hôi loang áo bạc màu
Pha lệ buồn vui thấm vào mạch đất
Cho mảnh vườn con hoa bướm xôn xao

Ba chẳng còn chi để lại cho đời
Ngoài trái tim khô hồn xác tả tơi
Còn nợ áo cơm trả hoài không hết
Xin hẹn kiếp sau trả tiếp cho người

Ba chẳng còn chi để viết thơ tình
Năm tháng vật vờ tâm trí hoảng kinh

trời đất mang mang một vùng vô định
ba ngã âm thầm giữa cõi u minh


Bài 3

Tâm sự tôi...
Sống để bụng
Chết mang đi
Đời tôi rồi còn lại thứ chi chi
Những uẩn khúc của dòng sông khô héo
Buồn trên cây vắt vẻo
Chiếc võng oan khiên
Đưa tới đưa lui cũng chỉ muộn phiền
Rồi ném tôi vào cành tức giận
Đời của tên thất trận
Có gì vui không?
Vùng vẫy hoài mà vẫn dính cùm gông
Chạy đâu thoát quân tóc dài hung dữ !

Bài 4
Cảm tác khi nghe có người tự tử ở Metro

Chẳng biết vì sao ngươi bỏ đời
Lao vào xe điện chết như chơi
Chắc buồn đã chất cao  hơn núi
Khổ tận mà sao chẳng thấu trời

Nghe nói ngươi từ Trung Mỹ đến
Cũng phường di trú giống như ta
Ước mơ lập nghiệp giờ tan biến
Nhắm mắt hồn tan. Một sát na

Ta đứng nhìn nơi ngươi nhảy xuống
Thương người đã mất một đời trai
Xưa mơ áo gấm về thăm xóm
Giờ đây chỉ có cỗ quan tài!

Thôi thế cũng xong rồi một kiếp
Ngươi buồn. Ta cũng chẳng vui hơn
Nhưng phải tìm quên mà sống tiếp
Tội gì phải chết, có ai thương!


Bài 5

Hai mươi năm ta vẫn ở cùng nhau
Vẫn chồng vợ dù ly thân tại chỗ
Hai chúng ta vốn ít duyên nhiều nợ
Nên muộn phiền thành con số lập phương

Nàng không xem trần thế cõi vô thường
Nên độc đoán đến phủ phàng chua chát
Hương lửa lạnh cho tình phai nghĩa nhạt
Ngày nối ngày thăm thẳm một màn đêm

Ngày qua ngày hố cách biệt sâu thêm
Ta hời hợt, nàng trọng từng chi tiết
Nàng không giống như buổi đầu quen biết
Đứng co ro đợi bus một ngày Đông

Chắc tại ta không biết cách làm chồng
Thân đũa mốc chòi mâm son mới khổ
Nhắm mắt yêu không thấy màu giông tố
Cứ mơ ngày pháo cưới ngập đường hoa

Lấy nhau rồi hạnh phúc vút bay xa
Những hoa bướm thời hẹn hò tan mất
Nàng nhìn ta chỉ thấy toàn thương tật
Câu "vợ chồng tương kính"...quá là xưa!

Hiềm vì mây không đủ để thành mưa
Nên trái đất mãi cằn khô sỏi đá
Lệ ta rớt từng đêm dài vật vã
Hồn chập chờn lời khấn nguyện trầm kha

Biết con ta có hiểu được lòng cha
Cắn oan nghiệt trên môi bầm tươm máu
Nuốt cay đắng chèo thuyền qua giông bão
Chỉ mong sao con trẻ sớm nên người

Yêu làm chi cho thống hận một đời
Giản dị thế mà sao ta chẳng biết!


Bài 6

Đeo chiếc vòng oan nghiệt
Vào một lóng xương khô
Quĩ đời tôi cạn kiệt
Hồn xanh một nấm mồ

Tôi ăn đây, ở đây
Hai mươi mấy năm nay
Chủ nhà... nhưng nô bộc
Cong lưng làm... trắng tay

Chiều tôi về lặng lẽ
Nhìn bóng tối bao quanh
Ngày trôi qua quạnh quẽ
Tôi lá úa trên cành

Cá buồn bơi trong chậu
Tôi ngồi dưới góc hầm
Đèn mờ soi bóng lẻ
Cá và tôi lặng câm

Bảy năm rồi cá sống
trong chậu nước tù giam
bơi qua rồi bơi lại
sông dài đã biệt tăm

bao năm rồi tôi sống
như cá chậu chim lồng
thấy trời cao đất rộng
mà vây cánh cùm gông

ngựa buồn nằm nhơi cỏ
trong góc chuồng cô đơn
nhớ đồng xanh ngoài đó
nước mắt chảy căm hờn

ngựa bây giờ già khú
mắt đã mờ như sương
hơn nửa đời lam lũ
hai ngực gầy trơ xương

ngựa nhớ ngày thảo dã
tiếc một thời ruỗi dong
ngựa bây giờ tàn tạ
tấm thân già long đong

cá lặng lờ trong chậu
nhìn lớp kính chung quanh
làm sao mà thoát được
đời thôi thế cũng đành!


(2007)