Thursday, July 27, 2017

Tiếng hờn chim quốc

















Tôi biết tôi còn một quê hương
bên kia bờ biển Thái Bình Dương
rồng vàng uốn lượn ôm triền sóng
trước bảy mươi lăm rất quật cường

tôi đâu muốn làm kẻ lưu vong
đất nước nào hơn đất Lạc Hồng
ai bảo tôi người vô tổ quốc
có chăng những kẻ quá cuồng ngông

tôi đi vì không thể không đi
bỏ mẹ bỏ cha để được gì
nếu bọn rợ hồ không cướp nước
làm sao tôi mỏi cánh thiên di

gần bốn mươi năm tôi ở đây
ba mươi năm nhập tịch Hoa Kỳ
khóc cười cùng với dân da trắng
nước Mỹ thành "tổ quốc" thứ hai

tôi biết tôi còn một quê hương
nghe sóng bờ xa vỗ đoạn trường
Đất Việt mất vào tay Hán tộc
rồng vàng khóc hận thấu trời sương

có người chưa thấm được niềm đau
vẫn cứ hồn nhiên nhắp rượu đào
ai chết mặc ai, tiền bỏ túi
giặc Hồ bán nước? chuyện tào lao!

cúi đầu tạ lỗi với cha ông
nước mất nhà tan hận ngập lòng
mai chết xin làm chim quốc quốc
tiếng hờn trao gió gửi non sông

Vũ Đình Trường

27/7/2017

Monday, July 24, 2017


VƯỜN XƯA
 thơ Tế Hanh

nhạc chép lại từ ký ức vì không nhớ tên tác giả phổ nhạc




Vườn xưa 
Tế Hanh

Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh
Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc
Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?


Hai ta như ngày nắng tránh ngày mưa
Như mặt trăng mặt trời cách trở
Như sao hôm sao mai không cùng ở
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?


Hai ta như sen mùa hạ cúc mùa thu
Như tháng mười hồng tháng năm nhãn
Em theo chim đi về tháng tám
Anh theo chim cùng với tháng ba qua


Một ngày xuân em trở lại nhà
Nghe mẹ nói anh có về anh hái ổi
Em nhìn lên vòm cây gió thổi
Lá như môi thầm thì gọi anh về


Lần sau anh trở lại một ngày hè
Nghe mẹ nói em có về bên giếng giặt
Anh nhìn giếng giếng sâu trong vắt
Nước như gương soi lẻ bóng hình anh


Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh
Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc
Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?


1957


Thursday, July 20, 2017

Hồn Khói Thuốc
Thơ Hoài Điệp Tử
nhạc Vũ Đình Trường
















Định mệnh nào xui em ở lại
Phép lạ nào đưa tôi ra đi
Giữa hai đứa giữa niềm đau lớn dậy
Buồn nào nhiều hơn...em hay tôi?

Em còn đó một quê hương nắng cháy
Thành phố bụi mờ nhưng thành phố có em
 Tôi ở đây chiều xuống hết lang thang
 Vắng quán hàng đêm bên vệ đường ghế thấp...

Lá vẫn rơi những mùa thu hiu hắt
Và mặt trời một chút nắng ban trưa
Tâm hồn tôi hồn khói thuốc bơ vơ
Trên xa lạ nổi dật dờ đâu đó...

Thả giùm tôi vài hơi khói Việt Nam
Thăm giùm tôi từng góc phố khuôn viên
Lang thang giùm tôi qua những đường phố cũ 
Ấm lòng chưa trong ngày lạnh cuối năm

Định mệnh nào xui em ở lại
Phép lạ nào đưa tôi ra đi
Giữa hai đứa giữa niềm đau lớn dậy
Buồn nào nhiều hơn, em hay tôi?

Hoài Điệp Tử