Thursday, February 14, 2008





Như chưa từng ly biệt
















Gửi Vũ Ðình Trường


Bạn đã về như một đêm xưa
Thì thôi chăn chiếu thiếu hay thừa
Chẳng cần đêm trắng dài tâm sự
Bởi sao nói hết chuyện nắng mưa

Thì cứ ngủ đi thằng bạn cũ
Cho quên thao thức những ngày qua
Coi như chưa đã từng ly biệt
Mới gặp chiều hôm, nay sáng ra
rủ nhau xuống quán cà phê cũ
Ðừng nói thêm chi chuyện đói no
Hãy coi ngày mộng mà như thực
Như đời chẳng có chuyện gì to.

Những chuyện chung quanh là thế sự
Dẫu rằng mình cũng chút vai mang
Xuân qua Ðông lại niềm thê tử
Bằng hữu còn đây góc son vàng

Ta kẻ cố tri ngàn năm gặp
Chuỗi cười niên thiếu ,chuyện râm ran
Chén rượu ngày xưa còn dang dở
Ðêm chưa cùng tận, rượu chưa tàn
Hăm tám năm trôi coi không có
Thì đừng nhắc nữa chuyện hợp tan .


Hoàng Định Nam
6/03


16 năm Đạt Ma






















gửi Vũ Đình Trường

Mầy, thêm một lần, khơi lại thơ tao
Như từng đã, ở một thời Hoa Dại
Tao mười sáu năm như chưa hề tồn tại
Là một thời làm lão Đạt Ma

Lão thiền sư diện bích làm thinh
Tao ngó đời rồi câm như hến

Tao nhớ những người thân đi ra hướng biển
Như đi vào vùng tam giác quỉ, bặt tăm
Một thời, tao, một góc âm thầm
Về lại bến xưa, mơ thuyền viễn xứ

Lão thiền sư sợ tâm mình là quỉ dữ
Tao sợ lòng người dấy lọan ma vương
Ông trụ thiền môn, theo Phật tìm đường
Tao trốn vào men, tìm phương giải thoát

Sau một ngày aó cơm bỏng rát
Tao ra đường nhập định Tửu môn
Lão thiền sư muốn nhìn kỹ mình hơn
Tao muốn lãng quên trong dăm ba tiếng

Ông như con tàu lặng sâu vào biển
Tao ngợp, trồi lên trên ngọn sóng cời
Đời xếp dưới chân. Rượu bốc thành hơi
Gian khó, nhục nhằn,
khen chê cũng lắng vào đáy cốc.
Tất cả lắng vào đáy cốc.

Vậy đủ rồi. Viết để làm chi ?
Thơ không đất sống.
Thơ không ai đọc.
và về những nỗi buồn như đã trăm năm
Những niềm vui như chẳng được gần
Những mơ ước như chưa bao giờ hiện thưc

Cũng chẳng có người yêu
Để đốt thơ cho nàng hong tóc
Và bạn bè tản lạc, nổi trôi
Nên mười sáu năm, tao lặng tiếng, im hơi
Mầy bổng đến.
Và thơ tao khơi lại


Hoàng Định Nam
5/2001




Ta đã mất nửa đời

Gửi Vũ Đình Trường,
Trần văn Tiến và Lê Thị Đơn Phương



Từ khi đi được nửa phần đời
Tim ta bé lại nửa phần thôi
Hồn ta đã chết rồi phân nửa
Ai cũng mang đi nửa miệng cười
Bạn bè cũng mất đi phân nửa
Chẳng còn nghe thấy chút tăm hơi
Đã chết trong mùa chinh chiến cũ ?
Hay trong cải tạo xác thây vùi ?
Một nửa quằn lưng cơm với áo
Như ta ngày trước, giống nhau thôi !
Gặp nhau vét túi đôi ba xị
Ấm chút lòng nhau, bằng hữu ơi
Một nửa bốn phương trời tản lạc,
Dắt dìu thê tử nương xứ người
Lại cũng áo cơm, ngàn hệ lụy
Tha phương cầu thực, buồn hay vui ?
Hồn ta đã chết rồi phân nửa
Tm ta bé lại nửa phần thôi
Nên đau chẳng trọn niềm vong quốc
Nói làm chi đến chuyện dựng đời
Nói chi đến chuyện thành tráng sĩ
Vung gươm hào khí cao ngất trời
Ta cũng một lần qua sông Dịch
Để hóa thân thành kiếp bèo trôi
Nói chi đến chuyện về quang phục
Quê hương ngàn dặm, quá xa vời
Nói chi khi mái đầu sương điểm
Khóc ngậm ngùi tiễn tuổi đôi mươi
Nói chi thêm thẹn cùng sông núi
Sống lâu càng tựa "ông bình vôi"
Sống chỉ là kéo dài nỗi chết
Máu tim khô hồn xác rã rời
Đàn năm cũ cũng chùng âm tri kỷ
Rượu giang hồ nâng mãi chén đơn côi
Kể từ buổi thành thân chiến bại
Lệ trào, máu rướm, mặn trên môi
Chiều tản lạc, bơ vơ chiến sĩ
Mưa tháng tư xóa dấu chân người
Hồn tử sĩ đau, gươm súng vất
Gió uất mây, cờ xí rụng rơi
Kẻ chiến bại lặng thầm như tượng
Hoa vì ai cũng chịu dập vùi
Trời tháng năm buồn như lưu lạc
Như đất người lạ cảnh lạ hơi
Tìm bè bạn, ai còn ai mất
Ta biết về đâu buổi chuyển đời
Ta trôi giạt giữa hai bờ hưng phế
Như sông Thu bên lỡ bên bồi
Bên hội ngộ lỡ mùa nước lũ
Bên chia ly tràn phủ nào thôi
Sóng vẫn cuộn đôi bờ vinh nhục
Nát mặt người cả vạn vết roi
Trời đất mới vẫn đau niềm cũ
Một phần đời gian khổ nhân đôi
Ta mất tự bao giờ, chẳng biết
Nửa thân kia cũng lạ với tôi
Cười cô độc, nửa chiều thăm thẳm
Thân tình nào, thoáng cũng phai phôi

10/1997

Hoàng Định Nam




Bến Chiều Đông

















Tặng Vũ Ðình Trường
tác giả "Qua Bến Nắng Sông Mưa
"



Tôi lữ khách trên con thuyền trôi mãi
Trôi về đâu, mòn mỏi với thời gian
Nào hay đông đã tàn, ngày sắp hết
Gió vẫn gào trên mỗi dặm đời hoang

Nào hay đâu chiều nay thuyền ghé lại
Bến năm mươi, đoạn cuối cuộc hành trình
Bao lâu nữa sẽ về sông vĩnh cửu
Cho ta chìm sâu thẳm cõi vô sinh

Ta giật mình nhìn chung quanh lạnh ngắt
Khách đồng hành như tượng đá vô ngôn
Họ có biết thuyền về đâu không nhỉ
Khi đắm chìm trong giấc mộng vàng son

Thuyền về đâu trên trường giang quạnh vắng
Ðoạn mưa bay, đoạn tuyết phủ sườn non
Khúc tiễn biệt còn âm vang trong gió
Mà người đưa như khói rả trên cồn

Ta còn gì trên hành trình chưa dứt
Người còn gì trong ký ức của ta
Cơn mưa bụi qua sông mờ, ảo cảnh
Quá khứ, tương lai - màn nước nhập nhòa

Bến chiều nay, bến chiều nay thấm lạnh
Chuyện bếp hồng là cổ tích xa xưa
Còn có ai cùng ngồi quanh lửa ấm
Kể nhau nghe về những tối giao thừa

Thuyền lại đi và đưa ta đi mãi
Trôi miệt mài qua bến nắng sông mưa

Hoàng Định Nam



Đêm cư xá




















Gửi Vũ Đình Trường

Đèn vàng ngỏ chợ Phú Lâm
Sương rơi mái thiếc, lạnh thầm bóng tôi
Ly cà phê, thiếu bạn ngồi
Đèn khuya một dãy, sầu tôi mấy hàng

“Tình vui trong phút giây thôi”(*)
Giọng em cuối bãi, đàn tôi đầu ghềnh
Chờ nhau ? Cư xá buồn tênh
Tiếng xe thổ mộ gập ghềnh đuờng khuya.

Hoàng Định Nam
(*) Nhạc Vũ Thành An
4 tháng 7/2005





No comments: