Huy Văn
"... Bao năm gian khó gầy cơ nghiệp
Một tháng Tư buồn bỗng trắng tay!
Chẳng biết vì đâu ta lại phải
Trả hoài món nợ chẳng hề vay? "...
Khắc Khoải
Cầu vồng nở hoa từ vạt nắng
Mà vẫn mưa trắng cả màn trời
Đời vui cảnh biển yên, sóng lặng
Sao vẫn buồn, nhớ giọng à ơi !
Mẹ vẫn còn từng đêm khắc khoải
Thì sao yên giấc ngủ canh trường
Cha tóc trắng vì đời oan trái
Gánh nặng vai, một nắng hai sương.
Bước ly hương chưa lần quay gót
Vẫn giang hồ đây đó tha phương
Khác chi chùm gởi hay bèo bọt
Tán, tụ, đầy, vơi. Thật chán chường !
Phải chi ba đào đừng dậy sóng
Thì đã không lỡ thợ, lỡ thầy
Manh giáp tả tơi vì biến động
Nên thân đành luân lạc trời mây.
Thì cũng chỉ niềm thương, nỗi nhớ
Của nhặt khoan nhịp sống đời người
Vẫn u uẩn trong lòng nặng nợ
Của ân tình tận thuở đôi mươi.
Trong sầu lắng của trang nhật ký
Còn âm vang lời vọng quê hương
Đành dỗ giấc từng đêm thao thức
Tiếng thủy chung gửi tạm gió sương.
Huy Văn
No comments:
Post a Comment