Saturday, December 17, 2016
Bỗng tìm lại được mấy dòng thơ cũ trong mớ hỗn mang
Độc hành
Thăm con ngày bão tuyết
Ba một mình xuôi nam
Tuyết trùng trùng trước mặt
Tuyết ngập đường chín lăm
Chiếc xe già lăn chậm
trên tuyết, đá gập ghềnh
giữa đất trời hoang lạnh
một mạng người chênh vênh
Thời gian qua vun vút
con học nửa năm rồi
mới hôm nào cuối hạ
giờ đông đã dần vơi
nửa năm qua ba sống
như ngày mới sang đây
đời chỉ là cơn mộng
hạnh phúc quá tầm tay
nửa năm qua ba sống
như một người sa di
ăn chay và giữ giới
tập quên đời sân si
ngày qua ngày thui thủi
vào ra chỉ một mình
tiếc tuổi xuân tàn rụi
trong vũng tối phù sinh
Cô đơn? cô đơn thật!
Nhưng bớt buồn hơn xưa
áo cơm còn chật vật
nhưng qua rồi gió mưa
Đi thăm con ngày tuyết
trời mù mịt bão giông
chỉ cần con gắng học
Dặm ngàn chẳng bõ công
Tuyết vẫn rơi, rơi mãi
đường vắng đến tê người
ba nghiến răng cầm lái
đã quyết tròn cuộc chơi....
vđt
tháng 2 năm 2010.
9 giờ sáng tuyết bắt đầu rơi. Đài khí tượng cảnh giác mọi người không nên ra đường nếu không có chuyện khẩn cấp. Lái xe trên I-95, tuyết to như bông gòn bay phủ đầy kiếng, nhiều đến mức phải mở quạt nước với tốc độ nhanh nhất. Thình thoảng lại thấy có xe lủi xuống mương
Đi làm, ghé Union Station
trong giờ nghỉ
Chiều Union Station
Tôi ngồi như tượng đá
năm giờ rưỡi, tối om
ngày sao đi vội quá
ngoài kia đầy tuyết trắng
mùa đông về hôm qua
mang giá băng sầu nặng
phủ mái dột đời ta
một con tàu vừa đến
một con tàu vừa đi
người ôm người lưu luyến
tao ngộ và biệt ly
chậu bông pointsettia
đỏ rực như màu máu
tê tái như lòng ta
Giáng Sinh buồn áo não
vđt
12/2009
Labels:
Thăm con ngày bão tuyết
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment