Chị tôi
Tháng Tư giặc từ phương Bắc
vào Nam chiếm miềng mồi ngon
nước mất, nhà sao giữ được
mẹ già đau xót héo hon
bốn mươi năm dài vất vả
góp từng tấm ván miếng tôn
mẹ dựng lên vài dãy phố
nhà ta nhờ đó sinh tồn
giặc vào nhân danh "cách mạng"
cướp dân không chút nương tay
gia đình ta thành tay trắng
cửa nhà không cánh mà bay
còn lại mái tôn xiêu đổ
mẹ con nương náu qua ngày
mẹ còn, chị chưa đến đỗi
đất, bùn chẳng lấm đôi tay
hai mươi mốt năm chịu đựng
mẹ qua đời tuổi tám mươi
em còn xa xôi vạn dặm
không về vuốt mắt cho Người
Quên tuổi xuân vì chữ hiếu
mẹ đi bỏ chị một mình
đời đổi, lòng người cũng đổi
xót câu cốt nhục thâm tình
chị cố vươn lên tìm sống
cuối đời tưởng thế đã xong
dẫu cho đồng lương chết đói
cháo rau cũng đủ no lòng
ngờ đâu họa vô đơn chí
một chiều xe đụng gãy chân
chị tôi ra thân tàn phế
đời thêm cơ cực trăm phần
Chị lê thân trên nạng gỗ
Hồn em què quặt tang thương
Trời ơi! sao ra nông nổi
Lẽ nào chị đã cùng đường
nhìn chị héo tàn xơ xác
Mắt khô em lệ đẫm tròng
Đạo nghĩa, luân thường tan nát
người thân có cũng như không
Chị treo đời trên đôi nạng
xa xăm ánh mắt tủi hờn
em ôm trong lòng mối hận
hận phường bán nước buôn dân
vũ đình trường
19/6/2018
No comments:
Post a Comment