Sunday, February 10, 2008













Khi nhớ về Sài Gòn


Sài Gòn ơi mấy mươi năm cách biệt
Ta chưa về thăm lại phố phường xưa
Ngày ra đi phượng vĩ mới sang mùa
Rưng rức nở giữa khung trời nhạt nắng

Ta nhớ quá những ngày xưa xa vắng
Những con đường nhộn nhịp bước chân qua
Phố đông vui tiếng cười nói chan hòa
Của một thưở thanh bình chưa khói lửa

Những ngày mưa ta ngồi bên song cửa
Nhìn phố chìm trong màn nước giăng giăng
Tiếng mưa rơi trong âm điệu nhịp nhàng
như khúc nhạc ru hồn người trẻ tuổi

Nhớ chợ Thiếc, chợ Bàn Cờ, chợ Đủi
Người dập dìu trên phố xá thênh thang
Chị tiểu thương rộn rã tiếng rao hàng
Giữa sạp gỗ nồi cháo lòng nóng hổi

Quán Năm Dưỡng ly cà phê bốc khói
Mùi thơm lừng ngào ngạt tỏa lan xa
Chú xích lô nhấm nháp mấy ly trà
Ngồi thong thả nhìn ngày qua chầm chậm

Nhớ Sài Gòn và khung trời xanh thẳm
Hai hàng cây tàng lá quyện vào nhau
Ta lang thang đi trong gió xạc xào
Ngày nghỉ phép êm đềm trôi rất nhẹ

Nhớ Sài Gòn những mùa xuân bên Mẹ
Có mai vàng, pháo đỏ, quả dưa xanh
Có niềm vui trên mắt trẻ long lanh
Mong Tết đến để diện quần áo mới

Rồi Mậu Thân lửa chiến tranh tràn tới
Sài Gòn đau thương, tê điếng kinh hoàng
Sài Gòn nghẹn ngào, xác chết ngổn ngang
Tan nát cả, còn chăng là nước mắt

Nhớ Sài Gòn buồng tim ta quặn thắt
Mấy mươi năm ta cách biệt quê nhà
Sài Gòn giờ đã đổi thịt thay da
Hay vẫn chỉ là phồn hoa giả tạo?

Trên màn ảnh ta thấy em bán dạo
Mắt van lơn, môi run rẩy chào mời
Tuổi còn thơ sao đã tắt nụ cười
Đảng trí tuệ sao bắt em mù chữ?

Ta đã thấy bà mẹ già giữa chợ
Nét âu lo hằn trên trán nhăn nheo
Giải phóng rồi sao mẹ lại thêm nghèo
Thêm khốn đốn với trăm ngàn khổ lụy

Ta đã thấy anh phế binh gốc ngụy
Không xe lăn, bò lết dọc ven đường
Đảng khoan hồng sao anh quá đau thương?
Thân cùi cụt giữa màn sương chiếu bụi

Xưa ta mơ ngày chiến tranh tàn rụi
Nhìn em thơ trong lớp học ê a
Nhìn tương lai vui trên mắt mẹ già
Nhìn sức sống trên tay người thương tật

Chiến tranh tàn và Sài Gòn đã mất
Tìm đâu ra hương vị một thời xưa
Tìm đâu ra con phố cũ trong mưa
Cơn bão lửa năm nào thiêu hủy hết

Sài Gòn ơi, Sài Gòn ta đã chết
Ta không về để khỏi nén lòng đau
Ta không về để còn mãi trong nhau
Kỷ niệm đẹp của một thời hoa gấm.

Vũ Đình Trường
cuối thu 2001

No comments: