Khi xa
Đà Nẵng
Ngoảnh mặt lại. Thôi xa Đà Nẵng nhé
Phố chìm dần trên biển tối mênh mông
Chiều chợ Cồn ngầy ngật bước chân rong
Đường mưa ướt hay hồn ta sũng ướt?
Thế là hết, ta xa miền Non Nước
Xa Ngũ Hành năm ngọn đứng vờn mây
Người xưa đi còn để lại bàn tay
Ngón tuyệt vọng cấu cào trên đất khổ
Về quê nội đất rền bom đạn nổ
Lệ Huyền Trân vương mỗi bước chân đi
Ta vào đời bằng áo trận rằn ri
Giày sô nặng giữa hai bờ sinh tử
Xa Đà Nẵng hồn nghẹn từng hơi thở
Nhớ những ngày Phú Lộc đợi ra quân
Nhớ Tiên Sa cát trắng biển trong ngần
Nhớ ráng đỏ trên Hàn giang nước biếc
Xa Đà Nẵng với tâm tình tha thiết
Biết bao giờ trở lại với quê cha?
Đèn ra-đa leo lét giữa Sơn Trà
Súng xa nổ vọng vào hồn xao xuyến
Tàu run rẩy tiếng máy gào tê điếng
Đà Nẵng ơi ta cắt ruột xa người
Đi âm thầm theo dấu một đàn dơi
Sóng biệt xứ vỗ niềm đau phố cảng
Cảm ơn cha cho con dòng máu Quảng
Máu quê hương từng giọt đỏ bi hùng
Máu bình Chiêm đi mở đất miền Trung
Máu phá Tống giữ yên bờ cõi Bắc
Ngoảnh mặt lại. Nghe buồng tim quặn thắt
Biển đen ngòm không một ánh sao đêm
Tàu xa dần cho nỗi nhớ dài thêm
Đà Nẵng nhé, từ nay xin giã biệt.
Vũ Đình Trường
Nhớ lại lúc xa Đà Nẵng năm 1974
No comments:
Post a Comment