Lính một ngày,
lính một đời
Tôi cũng một thời áo trận
Một thời giày bố giày sô
Một thời gối đầu mũ sắt
tình thư dưới đáy ba lô
Nhớ buổi ban đầu bở ngỡ
quân trường bỏ lại sau lưng
lên xe vào nơi chiến địa
nhớ nhà lòng bỗng rưng rưng
cỏ tranh bạt ngàn Tiên Phước
mênh mang rừng núi chập chùng
giặc xua quân vào từng đợt
nhịp nhàng tiền pháo hậu xung
Ba ngày trên đồi cố thủ
nghe lòng quá đỗi hoang mang
mặt trời không ngừng trút lửa
hai ngày cổ họng cháy khan
bi đông chẳng còn giọt nước
một mình trong hố cá nhân
gỗ đá cũng còn tan nát
con người thật khó toàn thân
"Cọp mười ba răng"... quá khổ
chiến trường di chuyển liên miên
Thạch Trụ, Sơn Hà, Đức Phổ
Địa danh nghe tiếng chẳng hiền
Làm lính chưa được mấy năm
Bỗng dưng súng gãy âm thầm
một ngày tháng Tư trầm uất
một ngày hận đến trăm năm
Ba mươi bốn năm, nhớ lại
nhớ canh nấu với lá vang
chia nhau phần cơm gạo sấy
mà thương phận lính vô vàn
Bây giờ đã không còn nữa
những ngày lửa khói vây quanh
nhưng sao vẫn nghe âm vọng
thênh thang một khúc quân hành
mới hay một ngày ở lính
một đời chất lính còn nguyên
ba mươi bốn năm chưa xóa
vết hằn một tháng Tư đen
Vũ Đình Trường
26/4/2009
No comments:
Post a Comment