Mẹ Việt Nam còn đợi
Tháng Tư hoa đào rơi
Buồn như những kiếp người
Lê thân nơi xứ lạ
Từ sau cuộc đổi đời
Ba mươi năm rồi nhỉ?
Mà cứ ngỡ hôm qua
Đồng xanh thành biển cả
Lính trẻ nay đã già
Bên kia bờ lận đận
Kẻ chiến thắng ăn mừng
Bên này bờ thống hận
Người chiến bại rưng rưng
Ba mươi năm dâu bể
Người chết đã đầu thai
Oan khiên còn đeo đẳng
Trong lòng người không phai
Việt Nam quê hương tôi
Trái đau thương chín muồi
Vẫn bám cành vô vọng
Bao giờ sao đổi ngôi?
Hoa tàn rồi hoa nở
Lá vàng rồi lá xanh
Trái đất vuông rồi méo
Mà thương tích chẳng lành
Việt Nam ơi, Việt Nam
Cháu con khóc hận Chàm
Ngựa xa bầy hí lộng
Bờm dựng đứng hờn căm
Ba mươi năm nuối tiếc
Người dệt lại nhung y
Thêm quân hàm đặc cách
Quên nhục ngày ra đi
Ba mươi năm biệt xứ
Chiến bào rã trong rương
Bụi thời gian trên tóc
Rêu bám giày tha hương
Ba mươi năm chiến thắng
Hơn cả bốn ngàn năm
Biển Đông tràn sóng hận
Sông Cửu khóc âm thầm
Cờ đào xưa đuổi giặc
Cờ đào nay rước voi
Hổ phụ sanh khuyển tử
Ô nhục cả giống nòi
Ba mươi năm chưa đủ
Cho mồ cỏ mọc xanh
Chút gia tài của Mẹ
Nghịch tử quyết tâm giành
Tháng Tư thắp nến vàng
Con cháu chít khăn tang
Oán than và uất hận
Đốt buồn theo khói nhang
Sao ta còn khóc mãi
Nuối tiếc thời quang vinh?
Nước mắt nào rửa được
Mối nhục ngày lui binh?
Rồi những năm sau nữa
Người lính già tắt hơi
Biết cháu con còn nhớ
Chuyện một ngày ba mươi?
Cứ vững lòng đi tới
Chiến thắng sẽ về ta
Mẹ Việt Nam còn đợi
Đàn con về đất cha...
Vũ Đình Trường
4//2005
No comments:
Post a Comment