Tuesday, June 9, 2009















Lời Tâm Huyết Cho Con

Hải-Vân


Trời buồn mưa hóa thân mây. Thời gian sầu rụng muối đầy tóc cha. Trong nắng trong mưa, niềm vui nỗi buồn thường rất mênh mông. Những hạnh ngộ hay những tai kiếp có trong cuộc đời của ai đó được áo vàng màu nắng, được tắm trắng giòng mưa ra sao, không có câu trả lời. Tích số của khổ đau hạnh phúc viết bằng lũy thừa nào, bí ẩn như nụ cười Léonardo da Vinci, đã gửi gấm trên đôi môi muôn đời thinh lặng của kiều nữ Monalisa. Giữa muôn trùng hiu quạnh, khi số phận một đời người mặc nhiên là phương trình vô nghiệm, Lời Tâm Huyết Cho Con âm vang như nước sông chảy một giòng sầu. Khiến đất trời đau đáu kêu than. Thảo nguyên nắng hạ dường như trải. Một khúc tâm tư bão cát dài. Về qua phố nhỏ con đường mãi. Gợi nỗi niềm riêng bóng thở dài:

Ba sinh ra nơi quê xa tít tắp
Bên xóm nghèo đường đất nhỏ quanh co
Nội phải lo từng bữa đói bữa no
Sống lây lất với mai cơm chiều cháo
. (*)

Đêm du ngày về sáng. Khơi nhịp buồn sóng vang. Nắng thiêu lòng choáng váng. Câu hát nào sang ngang. Lòng cha đi qua từng mùa thương khó, đi qua từng truông dài kỷ niệm của một thời thơ ấu gian nan. Biên giới không nằm vĩ tuyến chung. Buồn vui hoà nhập vẫn vô cùng. Lòng cha than khóc mưa thành vũng. Đời ngược về xưa thật bão bùng

Mái dột tường xiêu cảnh đời điên đảo
Quê Bà đâu ba có biết bao giờ
Ba ra đời nào biết mặt cố sơ
Đủ cha mẹ đã là may mắn lắm
. (*)

Đủ cha mẹ đã là may mắn lắm. Vâng! Con nhà khó, có đủ cha mẹ, là có gia nghiệp quý giá duy nhất của cuộc đời mình. Thăng trầm được mất tuồng hư ảo. Nghĩa mẹ tình cha lệ thắm trào. Đêm yên lặng và đêm nhìn trăng khóc. Như lòng cha sầu muộn vắng tình thơ. Đời sao đầy làn điệu quá bơ vơ. Khi quá khứ lặng thầm chia nỗi nhớ. Nỗi nhớ quay quắt trào dâng. Thuyền chở tâm tình rất tinh khôi. Bỗng, va triều sóng động. Vỡ! Than ôi! Sông Thương cạn chén ly bôi. Hồn cha mẹ cửu tuyền rơi trăng tà!

Những ngỗ nghịch của một thời niên thiếu
Những hoang đàng của một thuở thanh xuân
Chỉ làm đau lòng Nội biết bao ngần
Khi hiểu được, Nội đã nằm dưới mộ
. (*)

Khói phủ trăng mờ sương lạc lối. Thời gian ngưng đọng bến đơn côi. Sông Thương chảy ngược vào đêm tối. Cha mẹ qua đời đau mãi thôi! Nỗi đau càng cao vời khi khúc quanh ngặt ngèo của thân phận, khiến cha phải phiêu bồng đất khách, sống cô đơn trong căn nhà của chính mình. Sớm nắng chiều mưa hong nửa phần thống khổ. Trầm mặc thiên thu đi giữa phố thị đông người. Câu hát nào vượt tầng mây ảo hiện. Cả đời cha mang rét mướt cô miên.

Ba xa quê hoa đã tàn mấy độ
Con sinh ra nơi đất khách quê người
Mỗi năm qua thêm mấy lá vàng rơi
Con lớn đại, cha thấy lòng thanh thản
. (*)

Những đau thương trong cuộc đời cha tưởng chừng tan biến. Khi con cất tiếng khóc chào đời. Con là công chúa con cha. Tình cha lòng mẹ sinh thành ra con. Nhìn con chân sáo tung tăng chạy nhảy giữa thảm cỏ xanh sắc vĩnh hằng, cha vui mừng rơi nước mắt. Tuổi thơ của con bây giờ, làm sống dậy tuổi thơ của cha ngày xưa. Tình cha thương yêu con bây giờ, khởi từ suối nguồn tình yêu của ông bà nội. Nhưng cha nuôi con không thể sánh bằng Người.

Nuôi đàn con lớn lên trong thời chiến
Ơn nghĩa kia cao ngất mấy từng trời
Ba nuôi con không thể sánh bằng Người
Nên mới biết mình thằng con bất hiếu
. (*)

Sóng qua phân giải trắng ngần. Ngỡ trùng dương gảy khúc thần lệ rơi. Lo lắng cho con nhiều bao nhiêu, cha cảm thương, tưởng nhớ ơn nghĩa sinh thành của ông bà nội bấy nhiêu. Những điều bây giờ cha cố hết sức làm cho con, phải chăng cũng là những điều ông bà nội đã từng cố hết sức làm cho cha? Gia tộc muôn đời hệ trọng. Gia tộc của cha ở bên kia bờ Thái Bình Dương. Nơi có cửa Đợi sông Hoài. Nơi có: Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi. Thoắt ngàn năm thành tiếng lòng tôi (1). Nên dù cha tự hào vì con, công chúa nhỏ của cha, nói tiếng Anh hay như người bản xứ. Nhưng cha càng tự hào hơn, khi con nói và viết tiếng Việt thật sành sõi, thật trôi chảy. Như con được sinh ra và lớn lên trên giòng sông Thu Bồn của đất Quảng hào sảng, miền đất lừng danh Nhân Trung Trí Dũng, miền đất ngàn năm âm vang hồng danh Ngũ Phụng Tề Phi. (2)

Con đi học vui chơi cùng chúng bạn
Ba tự hào con nói được tiếng Anh
Nhưng vẫn không quên tiếng Việt quê mình
Vốn liếng ấy, con ơi đừng bỏ nhé
. (*)

Sương buồn nhẹ rơi. Trên lá sầu đời. Thông vi vu gọi. Hững hờ chiều rơi. Cha ngỡ đời như là hoa cau. Rụng trắng hiên lòng đau. Chiều rơi buồn ai thấu. Lá tím đời bóng câu. Ba đã mất mảnh trời xanh tuổi trẻ. Còn chăng chỉ là dư vị đắng cay. Trong hoài niệm có tháng năm oan khổ. Trong cõi lòng bao giòng lệ chưa khô. Đường cha đi gập ghềnh gai nhọn trổ. Máu từ tim đỏ thẫm nhuộm sông hồ. Cha vẫn đi, vì con, công chúa nhỏ. Cha vì con, mãi mãi sống vì con

Chân khập khiễng đi trên miền đất mới
Vướng bẫy đời có lúc ngã đau thương
Con đã cho ba sức mạnh phi thường
Gạt nước mắt, xoa tay, lồm cồm dậy
. (*)

Con đã cho ba sức mạnh phi thường! Nếu không có con, cha không còn tồn tại trên cõi đời này. Mặc kệ lòng người khen chê thương ghét. Mặc kệ lòng người dối trá đảo điên. Cha, từ có con, vẫn đi giữa biển đời muôn trùng sóng động. Đời dẫu về xưa hay rất mới. Cha vẫn không bao giờ bỏ cuộc. Vì con là công chúa con cha. Con cần nghĩa mẹ tình cha vẹn toàn.

Từ có con đời thôi không quạnh quẽ
Từ có con ba trẻ lại trăm phần

………………………………………………………….

Con yêu ơi tình cha dài biết mấy
Như trường giang qua muôn thác vạn ghềnh
Lúc đồng bằng khi đá dựng chông chênh
Vẫn chảy mãi để vào lòng biển Mẹ
. (*)

Trời buồn mưa hóa thân mây. Thời gian sầu rụng muối đầy tóc cha. Dương cầm vang khúc thu ca. Muối mây hoà quyện lệ nhòa mắt con. Lòng cha tình nghĩa vuông tròn. Quạnh hiu chiếc bóng lòng son không nhòa. Bến đời biển động phong ba. Hải đăng sáng tỏ thiên hà là cha.

HV
6:15am Thứ Hai ngày 08 tháng 06 năm 2009


*********

Chú Thích:

(*) Lời Tâm Huyết Cho Con. Thơ Vũ Đình Trường
(1) Tình Ca. Nhạc và Lời: Phạm Duy
(2) Ngũ Phụng Tề Phi: Khoa thi năm Mậu Tuất 1898 đời vua Thành Thái, tỉnh Quảng Nam có năm danh sĩ thi đậu: Ba vị là tiến sĩ, hai vị là phó bảng. Năm danh sĩ này được người đồng thời phong tặng danh hiệu Ngũ Phụng Tề Phi ( năm con chim phượng cùng bay lên)

No comments: