Chiều cuối năm
Chiều cuối năm ngồi một mình giữa chợ
Uống ly cà phê đắng nghét giọt buồn
Chung quanh ta người xôn xao vội vã
Họ mong về với hạnh phúc con con
Góc quán vắng chỉ vài tên du mục
Ta ngồi nhìn bao quát cả nhân gian
Người thâu ngân loay hoay bên máy tính
hàng người dài sốt ruột đứng run chân
Bọn người đó đầy thất tình lục dục
Họ làm sao thanh thản được như ta!
Ta cứ ngồi chẳng ai buồn hối thúc
Vội đi đâu, xó chợ cũng như nhà.
Cơn mưa đá sáng nay còn thấm lạnh
Tuyết vẫn cao từng cụm núi ngoài kia
Đông năm nay không hiền như năm ngoái
Mùa chưa sang mà tuyết đã đầm đìa
Hãy qua đi một thập niên kinh động
Mười năm qua nhiều ách nước tai trời
Mười năm qua ta dập vùi biết mấy
Tim mạch teo dần, tưởng chết như chơi
Tàn thập niên ta bỗng thành du mục
Hai lăm năm nhìn lại: một số không
Cuối tháng mười một mình trong bệnh viện
Ngồi bâng quơ mơ những sớm mây hồng.
Chiều cuối năm một mình ta giữa chợ
Bỗng thấy mình hạnh phúc nhất nhân gian
Thú cô đơn dễ gì ai có được
Thì buồn chi cho lụn tấm thân tàn!
Dec 31, 2009
No comments:
Post a Comment