Tuesday, July 27, 2010
















Nói chuyện một mình

quá khứ phù du như sương như khói
vương mãi trong ta buồn quẩn buồn quanh
‘bá nha tử kỳ’…giờ đi đâu hết
ta vẫn còn đây, thơ rượu một mình

ngồi xem ảnh những người trăm năm cũ
chén chú chén anh nhắc chuyện đời xưa
ta cũng nếm qua chút mùi binh lửa
nhưng chẳng ra chi… nhớ chỉ thêm thừa

tháng bảy chưa qua, mùa thu dần tới
Tội nghiệp đàn ve khóc ngất trên cành
hạ đỏ chín vàng lăn trên dốc mỏi
Ta sắp tan rồi hạnh phúc mong manh

cơn giông đến trên đầu mây đen nghịt
trời đang cao bỗng hạ xuống thật gần
máy vô tuyến bảo coi chừng trốt hốt
ta vẫn đi dù lòng rất phân vân

Bụng bảo dạ, nếu lỡ mà trốt hốt
chiếc xe này bay vút thẳng lên cao
rồi rơi xuống, ta và xe đều nát
chết là thôi, là hết chuyện thương đau

mưa xối xả, và mắt ta cay xé
một màn mưa dày đặc phủ bên ngoài
kính khép chặt nên lòng xe hâm hấp
thấy đường đi mỗi lúc một thêm dài

rồi mây tan, bão tàn, mưa cũng tạnh
tấm mền xông giông đã giật phăng đi
lá lao xao hôn trời xanh thơm mát
Ta hồn nhiên nghe gió hát thầm thì

Vũ Đình Trường
26/7/2010

No comments: