thơ viết trên đường về

Đưa con về nội trú
Ba quay gót độc hành
Nẻo về xa thăm thẳm
Mắt đọng buồn long lanh

Kể con nghe chuyện cũ
lời từng lời xót xa
con, quay đầu lau mắt
ba, tim óc vỡ oà

Cái ngày oan nghiệt ấy
ba nhớ rõ như in
tiếng chửi thề thô bỉ
đóng hồn ba nhát đinh

rồi cũng từ hôm đó
ba thành ốc mượn hồn
dưới căn hầm quạnh quẽ
sống những ngày buồn nôn

Thu, Đông tàn, Xuân đến
Ba ngồi đợi giờ đi
Ngày con vào Đại học
Cũng là ngày chia ly

Ngày con lên nội trú
Ngày ba rời phố xưa
Hai mươi năm ở đó
Đầy bão bùng gió mưa

Xe lăn trên đường nhựa
Xe nghiến nát trong lòng
quay đầu nhìn cảnh cũ
nước mắt tràn như sông

Hành trang là kỷ niệm
Một thời cha với con
mười tám năm dâu biển
sầu nung hồn héo hon

Ba giờ thành vô sản
Ngày đi trắng cả tay
Hăm mấy năm cày cục
Tiền không cánh mà bay

Nhiều đêm ba thức giấc
nhìn lên bốn góc trần
trong đêm khuya tĩnh lặng
đầu nặng từng tiếng chân

nhớ căn nhà lộng lẫy
mồ hôi tưới cỏ xanh
hai mươi năm ở đấy
dù sao cũng chút tình

nhưng phải đành quay mặt
ra đi nát cả lòng
hai mươi năm xây dựng
một
phút chỉ là không!

trầm mặc thiên thu
2009