Nợ đời
Đêm ngủ không yên, nằm lo bão tuyết
Sáng bốn giờ trỗi dậy, lưng rêm
Mặc bốn lớp áo cho lồng ngực ấm
Túi nặng trên lưng, ngày đến không êm
Tuyết rơi suốt đêm, ước chừng hai tấc
phủ kín cả xe, kín phố, kín đường
lối xóm chung quanh còn say giấc điệp
chỉ tôi một mình vật lộn tuyết sương
Đã nhĩ thuận rồi sao còn lận đận
chỉ vì năm xưa ta bé cái lầm
cuộc chơi đã tàn, còn đây mối hận
giấy nợ ký rồi, tình nát, nghĩa tan.
đống tuyết chôn xe vơi hơn phân nửa
tôi cũng mệt nhoài, lưng rịn mồ hôi
đau giọt mồ hôi nuôi tôi không trọn
mà phải nuôi người đã hại đời tôi.
mười bảy tháng ba, xuân đâu chưa thấy
chỉ thấy đầy trời tuyết trắng như bông
mở cửa lên xe gồng mình bẻ lái
tuyết ngập lườn xe, tuyết ngập cả lòng
ráng chạy nghe con, chở ta đến sở
tiếp một ngày làm trả nợ oan khiên
nuôi người thì nhiều, nuôi ta thì ít
biết làm sao vơi oan nghiệt triền miên!
vđt
viết khi tuyết còn rơi, 17/3/2014
No comments:
Post a Comment